Chương 39: (Vô Đề)

Tô Vân Khanh nhìn ánh mắt bỗng trở nên vi diệu của Tiêu Tế, trong lòng đại khái cũng đoán được y đang nghĩ gì, không khỏi thấy buồn cười, nhưng lại không vạch trần. Ngược lại, cậu đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tiêu Tế.

Tiêu Tế nghiêng đầu lại, đối diện với khuôn mặt trắng trẻo như ngọc đang gần trong gang tấc của Tô Vân Khanh, trái tim khẽ run lên, vô thức thấp giọng hỏi:

"Lại muốn giở trò gì?"

Tô Vân Khanh chớp mắt, kề sát môi Tiêu Tế, hơi thở như lan như xạ, khẽ nói với hàm ý sâu xa:

"Phu quân à, em sắp độ thiên kiếp Lục Cửu rồi đó."

Vốn bị hơi thở mềm mại thơm ngát của Tô Vân Khanh quấy nhiễu đến lòng dạ ngứa ngáy, nhưng Tiêu Tế nghe đến câu sau liền lập tức tỉnh táo, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần:

"Em đã biết, còn không chịu chăm chỉ hơn?"

Tô Vân Khanh khẽ cười, lại càng rúc vào lòng y thêm chút nữa:

"Em chẳng phải... đang nghĩ cách nỗ lực đó sao?"

Tiêu Tế bất đắc dĩ, sau một hồi, chỉ đành thở dài, cuối cùng vẫn đưa tay ôm lấy cậu, nói:

"Lúc này còn nói mấy lời này... là muốn đuổi ta đi, hay muốn ta ở lại với em?"

Tô Vân Khanh cong môi cười duyên:

"Phu quân thật chẳng hiểu phong tình gì cả."

Tiêu Tế: ?

Tô Vân Khanh vừa nói xong, ánh mắt trong trẻo liền nhàn nhạt đảo quanh, chợt lướt qua bậc cửa sổ cách đó không xa.

Ánh mắt khẽ động, Tô Vân Khanh khẽ cong môi cười, trong đôi mắt ánh lên vài phần thâm sâu. Cậu đưa tay nhẹ đẩy, liền từ trong lòng Tiêu Tế rút người ngồi dậy, rồi chậm rãi bước tới bên cửa sổ.

Tiêu Tế thấy vậy, ánh mắt vô thức đuổi theo bóng Tô Vân Khanh, mày hơi cau lại, nhưng cũng không đứng dậy, chỉ muốn xem thử Tô Vân Khanh lại đang giở trò gì.

Tô Vân Khanh khoác một lớp áo lót mỏng màu tuyết, đứng dậy rồi liền đi đến bên chiếc bàn nhỏ dưới cửa sổ.

Lúc này, đầu ngón tay trắng muốt thon dài của Tô Vân Khanh nhẹ nhàng vén mấy cánh thủy tiên mới được trồng trong chiếc bình sứ men lam trên bàn. Khóe môi cậu khẽ nhếch, liền ngắt một cánh hoa thủy tiên, đưa lên môi ngậm lấy.

Tô Vân Khanh ngoái đầu lại, đôi môi hồng nhạt được cánh hoa trắng ngần tôn lên càng thêm óng ánh mê người.

Tiêu Tế: ...

Vừa đau đầu, vừa tim đập loạn, vừa thấy mình như đang bị cuốn vào sương khói mộng mị.

Tô Vân Khanh bước trở về.

Tô Vân Khanh đứng bên cạnh Tiêu Tế, tay áo trắng tinh rũ xuống trống trải, càng làm nổi bật mười ngón tay thon dài đẹp đẽ, cùng vòng eo mảnh đến mức một tay có thể ôm trọn.

Ngay lúc này, Tô Vân Khanh khẽ li. ếm nhẹ cánh hoa trên môi, rồi bất ngờ nhấc chân, nửa ngồi nửa nằm trên người Tiêu Tế, nghiêng người dựa vào y.

Tiêu Tế theo phản xạ ôm lấy thân hình mềm mại thơm ngát trong lòng, nhíu mày bất đắc dĩ hỏi:

"Lại giở trò gì nữa đây?"

Tô Vân Khanh ngậm cánh thủy tiên trong miệng, ghé sát đến bên môi y, cười tươi như hoa:

"Tất nhiên là muốn phu quân thương em... cùng em song tu rồi."

Tiêu Tế: ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!