Tô Vân Khanh từng không ít lần tưởng tượng đến cảnh Tiêu Tế sẽ thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện ra sao.
Thế nhưng, cậu không ngờ lại là trong tình cảnh như thế này.
Hiển nhiên mấy ngày trước bị sự lạnh nhạt của Tô Vân Khanh khiến uất nghẹn đến cực điểm, lúc này Tiêu Tế ôm chặt lấy cậu, cánh tay siết ngang eo gần như muốn khảm sâu vào da thịt.
Nụ hôn rơi xuống môi Tô Vân Khanh mang theo chút mùi vị trút giận, khiến cậu thoáng chốc có cảm giác như ngửi được mùi máu tanh.
Không rõ là máu Tô Vân Khanh vừa mới phun ra, hay là do Tiêu Tế cắn mà thành.
Tô Vân Khanh bị cắn đến hơi đau, song khế ước đạo lữ cộng hưởng thần hồn, khiến cậu lúc này hoàn toàn không thể kháng cự.
Chỉ có thể khẽ nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Tế, lặng lẽ đẩy y ra một chút.
Tiêu Tế bỗng chốc như sực tỉnh đôi chút, rồi đôi mắt liền đỏ rực, nhìn thẳng vào Tô Vân Khanh.
Ánh mắt ấy khiến tim Tô Vân Khanh bất giác khẽ run.
Từ trên cao, Tiêu Tế lặng lẽ nhìn xuống gương mặt mềm mại, hàng mi dài khẽ run của Tô Vân Khanh.
Y chau mày, rốt cuộc nhịn không được, giọng khàn khàn mở lời:
"Phu nhân... không bằng lòng sao?"
Tô Vân Khanh sững người.
Một lúc lâu sau, khóe môi cậu mới cong lên một nụ cười bất đắc dĩ:
"Phu quân... chàng ôm chặt quá, khiến em hơi đau."
Tiêu Tế: ......
Chốc lát sau, Tiêu Tế ôm Tô Vân Khanh ngồi dậy, để cậu dựa trong lòng mình.
Tô Vân Khanh lúc này chỉ mặc một lớp trung y mỏng nhẹ, tựa như áng mây, nhưng từ nơi ngực hai người áp sát lại truyền đến hơi ấm dịu dàng, khiến người chẳng nỡ rời xa.
Tiêu Tế ôm lấy Tô Vân Khanh, cố nén ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong lồng ng. ực, chỉ khẽ áp trán mình vào trán cậu, cúi người dùng sống mũi khẽ chạm vào chóp mũi Tô Vân Khanh, dịu dàng cọ sát, giọng khẽ thì thầm như làn gió:
"Chỉ là... đau thôi sao?"
Hàng mi dài của Tô Vân Khanh khẽ run, cậu cụp mắt, giọng nhẹ như sương khói:
"Thân thể em vốn yếu... phu quân cũng rõ mà."
Ánh mắt Tiêu Tế thoáng lay động, như có ánh sáng kỳ dị loé lên nơi đáy mắt: Thật vậy sao?
Tô Vân Khanh lắc đầu cười nhẹ, bất đắc dĩ đáp: Thật.
Tiêu Tế lại hỏi: Không giận ta?
Tô Vân Khanh khẽ lắc đầu.
Tiêu Tế nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú.
Nhâm Thân nhìn cậu thật lâu, mãi đến khi trong đôi mắt ấm áp trong veo như nước ấy không thấy gợn lên chút giận dỗi nào, lúc ấy y mới thực sự yên lòng.
Rồi Tiêu Tế mới nhẹ nhàng cong môi, mỉm cười rất nhạt.
Y cúi xuống, một lần nữa hôn lên môi Tô Vân Khanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!