Chương 35: (Vô Đề)

Sau khi thưởng xong một cái, phạt xong một cái, Tô Vân Khanh liền đỏ bừng đôi má, làn mi dài khẽ run, cụp mắt lại, thở d. ốc nhẹ trong lòng Nhâm Thân như có chút khó thở.

Nhâm Thân từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng yếu ớt nhưng lại khiến người ta thương yêu vô hạn kia, ngón tay không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt lên cánh môi mỏng hơi ẩm ướt của Tô Vân Khanh, ánh mắt hơi trầm xuống, khẽ nói:

"Lần sau nếu còn như vậy... thì sẽ không chỉ là thưởng một cái, phạt một cái nữa đâu."

Tô Vân Khanh cảm nhận được cảm giác tê dại nơi môi, khẽ cong khóe môi, sau đó ngửa mặt lên, chủ động vòng tay sau cổ Nhâm Thân, ghé sát đến bên tai y, khe khẽ nói hai câu.

Nhâm Thân bị hơi thở ấm nóng quấn lấy nơi vành tai, ban đầu còn có chút mất tự nhiên, nhưng đến khi nghe rõ cậu nói gì thì cả vành tai lập tức đỏ bừng, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ lúng túng, ngay cả hàng mày luôn trầm ổn cũng phải nhíu lại.

Một lúc sau, y nắm lấy cổ tay Tô Vân Khanh đang làm loạn sau gáy mình, trầm giọng nói:

"Phu nhân còn dám nghịch nữa, ta thật sự sẽ không khách sáo đâu."

Tô Vân Khanh nhìn y, trong mắt mang ý cười, chẳng hề tỏ ra sợ hãi chút nào.

Nhâm Thân: ......

Cuối cùng, vẫn là vì thương Tô Vân Khanh chưa hoàn toàn hồi phục, Nhâm Thân đành phải hít sâu một hơi, kềm nén lại, thấp giọng nói:

"Không đùa nữa... thật sự không đùa nữa."

Tô Vân Khanh khẽ động hàng mi dài, hơi bĩu môi một cái: Được rồi.

Trong giọng điệu của Tô Vân Khanh không giấu được chút nuối tiếc.

Nhâm Thân càng thêm bất đắc dĩ.

Một Tô Vân Khanh như thế này, thật khiến người ta vừa yêu vừa giận mà.

Thế nhưng ngay sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Nhâm Thân lại dịu đi mấy phần, mang theo chút ý cười, thêm một tầng bao dung nhẹ nhàng.

Dù Tô Vân Khanh có thể khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng đó mới là Tô Vân Khanh chân thật—không phải kẻ nhu thuận đến mức không có chủ kiến, chỉ biết nhẫn nhịn mọi suy nghĩ trong lòng mình.

Tô Vân Khanh của khi ấy khiến Nhâm Thân đau lòng, nhưng lại giống như đóa phù dung trôi nổi giữa sương mù, khiến y không dám đến gần, sợ chỉ cần chạm khẽ cũng sẽ tan biến.

Còn bây giờ, dù sắc mặt còn yếu, nhưng Tô Vân Khanh lại như mang theo sức sống hướng dương, chỉ cần chút sương sớm và yêu thương là có thể sinh trưởng không ngừng.

Thật tốt biết bao.

Nghĩ vậy, Nhâm Thân lại thấy, vẫn nên chiều theo cậu thì hơn. Dù sao... vẫn đang bị thương, không thể để cậu không vui được.

Ngay lúc này, Tô Vân Khanh dường như cũng nhận ra biến hóa trong ánh mắt Nhâm Thân, tuy đã lờ mờ đoán được đối phương đang nghĩ gì, nhưng vẫn cố ý tiến lại gần, đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn hắn, giọng điệu đầy oan ức:

"Phu quân lại đang nghĩ đến người khác rồi."

Nhâm Thân hoàn hồn, bất lực thở dài:

"Trước đây sao ta không phát hiện ra phu nhân lại hay ghen đến vậy chứ?"

Tô Vân Khanh cũng chẳng lấy lời của Nhâm Thân là trách móc, trái lại lại thản nhiên đáp:

"Trước kia ta không phải là phu nhân của chàng, chàng cũng chẳng phải phu quân của ta, dĩ nhiên ta không có tư cách can thiệp chuyện của phu quân. Nhưng nay chúng ta đã là đạo lữ, lại cùng ở một chỗ, thì phu quân không nên nghĩ đến người khác nữa."

Nhâm Thân ngẩn ra chốc lát, rồi bật cười:

"Ngụy biện thật khéo. Em làm sao biết được ta đang nghĩ đến người khác?"

Tô Vân Khanh chống tay lên má, thong thả nói: Ta nói bừa đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!