Chương 34: (Vô Đề)

Thế nhưng sau khi từng tận mắt chứng kiến Tô Vân Khanh dùng kế sách đánh bại hơn trăm tu sĩ cùng Lạc Ngọc Kinh và những người khác, lại dễ dàng dung hợp ký ức của Phong Minh Ngọc, Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Tô Vân Khanh biết những điểm còn chưa rõ trong ký ức ấy.

Dù sao bọn chúng cũng cần nhờ vào sự giúp đỡ của cả Tô Vân Khanh và Nhâm Thân, nếu chỉ nói với một người mà giấu người kia, thực ra cũng không thực tế.

Huống chi phần lớn thiên đạo bản nguyên của Phong Minh Ngọc đã thuộc về Tô Vân Khanh rồi.

Nghĩ vậy, Yểm Thú bèn đem những gì vừa kể với Nhâm Thân, thuật lại cho Tô Vân Khanh một lần nữa.

Cứ thế, Tô Vân Khanh cũng biết được những gì đã xảy ra với tử tội sau khi Phong Minh Ngọc qua đời.

Nghe xong, cậu im lặng một lúc, khẽ nheo mắt lại, đưa tay vẽ một đường trong không trung trước mặt, rồi như không có gì, lại thu tay về.

Thấy vậy, Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm không nhịn được liếc nhau, rồi lên tiếng hỏi:

"Sao vậy? Ngươi còn nghi ngờ gì à?"

Tô Vân Khanh lắc đầu:

"Ta không nghi ngờ gì cả, chỉ là... ta cảm thấy chuyện này phía sau e là không đơn giản đến vậy."

Yểm Thú sửng sốt:

"Còn gì không đơn giản nữa? Những chuyện rắc rối chẳng phải đã kể hết rồi sao?"

Chẳng lẽ Tô Vân Khanh lại nhìn ra điều gì khác?

Ngay khi Yểm Thú còn đang nghi hoặc, Tô Vân Khanh chỉ khẽ trầm ngâm, không nói gì. Một lúc sau, dưới ánh mắt hiếu kỳ của hai tiểu yêu, cậu như vô tình giơ tay lên day nhẹ huyệt thái dương, giọng trầm xuống:

"Chỉ là... đầu hơi nhức. Để ta nghĩ kỹ lại đã, sau này sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe."

Yểm Thú, Tiểu Hỏa Diễm: ......

Vừa nhìn là biết Tô Vân Khanh đang mở mắt nói dối.

Thế nhưng lúc này, Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm cũng không tiện hỏi thêm gì, dù sao hiện tại hy vọng lớn nhất của bọn chúng đều đặt cả vào Tô Vân Khanh và Nhâm Thân.

Hơn nữa, cũng không thể loại trừ khả năng Tô Vân Khanh và Nhâm Thân thông đồng lừa gạt chúng một vố, nếu lúc này mà tỏ ra thông minh quá, biết đâu lại tự nhảy vào hố do chính mình đào ra.

Nghĩ vậy, Yểm Thú dứt khoát không hỏi nữa.

Nhưng sau một hồi do dự, Yểm Thú cuối cùng vẫn nhắc thêm một câu về chuyện: nếu tu vi tăng quá nhanh, rất có thể sẽ khiến Phong Minh Hi chú ý đến.

Tô Vân Khanh nghe xong, khóe môi liền khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi nói:

"Được rồi, đa tạ Tiểu Yểm. Ta biết rồi."

Phản ứng này của Tô Vân Khanh lại càng khiến người ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, thế nhưng lúc này Yểm Thú cũng chẳng đoán được rốt cuộc trong lòng cậu đang nghĩ gì, chỉ đành dặn dò xong thì âm thầm lẩm bẩm vài câu trong bụng.

Ngay đúng lúc đó, khí tức của Nhâm Thân bắt đầu tiến lại gần cửa hang.

Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm sợ đến mức biến sắc, cuống cuồng chạy vèo về góc hang như hai làn khói, giả vờ như chưa từng nói chuyện gì với Tô Vân Khanh cả.

Nhâm Thân bước vào hang, trước tiên liếc mắt nhìn về phía Tiểu Hỏa Diễm và Yểm Thú, ánh mắt khẽ lay động, rõ ràng đã phát hiện ra điều gì đó. Thế nhưng y không nổi giận, chỉ xoay người bước đến trước mặt Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn y.

Nhâm Thân đối diện với nụ cười dịu dàng, sáng trong ấy, thần sắc cũng bất giác trở nên mềm mại hơn vài phần. Y khẽ nhướng mày, rồi đột ngột quay đầu về phía Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm, lạnh nhạt hỏi:

"Các ngươi muốn nhìn thật à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!