Chương 33: (Vô Đề)

Nhưng chẳng bao lâu sau, Tiểu Hỏa Diễm vẫn ấm ức bay trở lại, chỉ là lần này không dám nói thêm câu nào nữa.

Nhâm Thân nhìn bộ dạng của Tiểu Hỏa Diễm và Yểm Thú thì liền hiểu — hai kẻ này chắc đã cùng đường mạt lộ, không còn chốn dung thân nên mới chạy tới tìm y và Tô Vân Khanh.

Vì vậy Nhâm Thân cũng chẳng có thái độ dễ chịu gì, chỉ liếc mắt một cái rồi lạnh nhạt nói:

"Nếu có gì muốn giao phó thì nói ngay bây giờ. Nếu còn chưa nghĩ kỹ, thì câm miệng đi ra ngoài, nghĩ xong rồi hẵng quay lại."

Tiểu Hỏa Diễm trước giờ chưa từng bị Nhâm Thân mắng mỏ nhiều, lúc này liền tức tối phản bác:

"Ngươi thật vô lý quá đáng! Dù gì bọn ta cũng là linh vật trời đất, ngươi đối xử với bọn ta như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng đó!"

Nhâm Thân mắt cũng chẳng thèm liếc:

"Nếu ta là linh vật trời đất mà sống như các ngươi, ta đã tự sát rồi."

Tiểu Hỏa Diễm giận dữ: Ngươi—!

Vẫn là Yểm Thú đứng bên cạnh kéo nó lại, nhắc nhở vài câu, Tiểu Hỏa Diễm mới không tiếp tục đấu khẩu với Nhâm Thân nữa.

Nhưng dáng vẻ quá đỗi lạnh nhạt và thờ ơ của Nhâm Thân lại khiến tim Tiểu Hỏa Diễm không khỏi đập thình thịch, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an — ý thức được rằng người này không phải kẻ dễ đối phó.

Có lẽ... không thể dùng những chiêu trò thường dùng với đám tu sĩ trước đây để thử trên người Nhâm Thân.

Phải biết rằng, trong quá khứ, hễ những tu sĩ kia biết nó và Yểm Thú là linh vật do trời đất sinh ra, ai nấy đều lập tức thay đổi thái độ, cung kính lấy lòng, tâng bốc đủ điều, chỉ mong được chúng giúp đỡ. Sau đó, bọn chúng mới nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, một lần đánh bại toàn bộ.

Thế nhưng giờ đây, Nhâm Thân và Tô Vân Khanh đã chia nhau bản nguyên tiên nhân — theo đúng như di nguyện lúc xưa của chủ nhân, thì chúng vốn dĩ phải trực tiếp quy phục hai người bọn họ mới đúng.

Chỉ là... lòng chúng có tư tâm, nên chẳng nhắc tới điều đó, định âm thầm hỏi dò thử xem hai người này có đường nào khác khả dĩ lợi dụng hay không.

Không ngờ lại bị đối xử như vậy.

Tựa như bị một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, làm cho cái tâm trạng vừa kiêu ngạo vừa ôm tâm lý may mắn kia của Tiểu Hỏa Diễm bị dập tắt hẳn.

Nghĩ nghĩ, nó lại lén liếc nhìn Nhâm Thân một cái, rồi lại nhìn về phía Tô Vân Khanh đang yên tĩnh nằm trong lòng y, đột nhiên lên tiếng:

"Này, ngươi đừng tưởng cái cơ duyên này dễ mà lấy được nha. Chuyện này... không đơn giản như các ngươi tưởng đâu."

Nhâm Thân chẳng đáp lại lời nào, thậm chí đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho Tiểu Hỏa Diễm.

Tiểu Hỏa Diễm lặng lẽ liếc nhìn Nhâm Thân một cái, rồi đành phải tiếp tục nói: "Chủ nhân của chúng ta tuy rất cường đại, nhưng năm xưa cũng bởi một lần sơ suất mà rơi xuống tiểu thế giới này.

Người vẫn còn kẻ thù, mà các ngươi lại kế thừa thiên đạo bản nguyên của người, nên chuyện này không chỉ đơn giản là được hưởng lợi từ bí cảnh đâu—kẻ thù kia ắt sẽ cảm ứng được sự phục sinh của thiên đạo bản nguyên.

Một khi hắn biết được, bất kể các ngươi có phải chỉ là vật dẫn hay không, hắn chắc chắn sẽ cho rằng chủ nhân đã sống lại, mà chủ động tìm tới các ngươi để báo thù.

"Nhâm Thân nghe vậy, sắc mặt vẫn không có biến hóa quá lớn. Tiểu Hỏa Diễm hừ một tiếng, lại nói:"Ta nhìn ra được ngươi hiện tại chỉ là hóa thân tới đây, bản thể hẳn đang ở nơi khác. Thực lực của ngươi e là đã chạm tới ngưỡng Đại Thừa, chỉ còn một bước là phi thăng rồi.

Nhưng có điều này ngươi nên hiểu cho rõ—ngươi dù có lợi hại cách mấy thì cũng chỉ là lợi hại trong một tiểu thế giới này mà thôi. Chủ nhân của ta, cùng với kẻ thù kia, đều là tiên nhân đến từ đại thế giới.

Mà kẻ đó tuy tu vi không tính là cao, nhưng lại tinh thông âm mưu quỷ kế, nếu thật muốn hạ sát các ngươi—à không, muốn giết đạo lữ của ngươi—thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chớ nên quá tự phụ.

"Lúc này, lông mày Nhâm Thân cuối cùng cũng hơi nhíu lại, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Hỏa Diễm, bất ngờ cất tiếng hỏi:"Thiên địa nơi đây linh khí cạn kiệt, có phải có liên quan đến kẻ thù kia của các ngươi?

"Sắc mặt Tiểu Hỏa Diễm lập tức đại biến, toàn thân phát ra những tiếng lách tách như bị đốt cháy. Chỉ nhìn thần sắc kia thôi, Nhâm Thân liền hiểu ra đôi phần. Trầm mặc hồi lâu, Nhâm Thân nói:"Chuyện này ta tạm thời không hỏi sâu. Nhưng những gì ngươi biết về chủ nhân của ngươi và kẻ thù kia, hãy kể hết ra cho ta nghe một lượt."

Tiểu Hỏa Diễm thấy Nhâm Thân cuối cùng cũng chịu dao động, lập tức bắt đầu kể chuyện, chẳng khác nào mở ra một đoạn quá khứ đã bị vùi lấp dưới tro tàn thời gian...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!