Chương 32: (Vô Đề)

Lúc này, ngẩng đầu nhìn bóng áo trắng khổng lồ giữa trời cao, uy nghi và sáng rỡ như thần linh, đám tu sĩ ai nấy đều chấn kinh, sắc mặt biến đổi, thậm chí có kẻ đã sinh lòng chạy thoát.

Chẳng ai ngờ cơ duyên tiên nhân kia lại đáng sợ đến vậy, lại càng không nghĩ rằng trên thân Tô Vân Khanh vẫn còn ẩn giấu nhiều thủ đoạn sát chiêu đến vậy.

Tu vi Hóa Thần, mà nơi đây lại là bí cảnh chỉ cho phép tu sĩ khống chế tu vi ở cảnh giới Kim Đan — như vậy thì còn ai có thể địch nổi?

Thế nhưng, bóng áo trắng kia cũng không thể duy trì quá lâu. Sau khi đánh bại tiểu hỏa diễm, nó miễn cưỡng chống đỡ được vài hơi thở rồi bắt đầu tan biến.

Uy áp Hóa Thần trên người Tô Vân Khanh cũng đột ngột suy giảm, tầng tầng lớp lớp rơi xuống...

Cùng lúc đó, hư ảnh áo trắng phát sáng rực rỡ bao quanh thân cậu cũng dần dần tiêu tán.

Tô Vân Khanh vốn đứng lơ lửng giữa không trung, giờ đây phun ra một ngụm máu, sắc mặt suy sụp, thân hình loạng choạng rơi thẳng xuống đất —

Đám tu sĩ: ?!

Gần như trong cùng một khoảnh khắc, bọn họ điên cuồng lao về phía trước!

Trong đầu mỗi người chỉ còn một ý niệm — Tô Vân Khanh đã dung hợp với bản nguyên thiên đạo của tiên nhân, chỉ cần bắt được cậu, móc ra bản nguyên thiên phú trong thân thể cậu, chẳng phải là đã nắm được cơ duyên này trong tay rồi sao!

So với việc vượt muôn vàn gian khổ đoạt được cơ duyên kia, chẳng phải đoạt lấy Tô Vân Khanh lúc này còn dễ dàng hơn gấp bội sao?

Vậy nên, đám tu sĩ đều phát cuồng.

Nhưng — Nhâm Thân từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, sớm một bước ra tay.

Y dốc hết toàn lực, thiêu đốt Kim Đan, rút kiếm, một đạo kiếm quang màu vàng sắc bén tuyệt luân ầm ầm chém ra! Đánh lui hàng tu sĩ đang xông lên hàng đầu, y liền tung người nhảy vọt, từ xa đón lấy thân ảnh áo trắng đang rơi xuống.

Tô Vân Khanh như một áng mây, nhẹ nhàng rơi vào lòng y. Toàn thân cậu đẫm máu, suy yếu đến cực độ, như thể chỉ cần Nhâm Thân siết nhẹ là sẽ tan vỡ ngay tức khắc.

Nhâm Thân không dám ôm chặt, chỉ cảm thấy tim mình như bị kéo rút từng hồi.

Tô Vân Khanh trong lòng Nhâm Thân, sắc mặt trắng bệch như giấy, tóc đen bên mai đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, hỗn độn bù xù, áo trắng loang lổ máu tươi chẳng còn ra dáng ban đầu, khóe môi vẫn không ngừng trào máu.

Rõ ràng là sau khi dốc toàn lực thi triển chiêu cuối, tu vi phản nghịch mà tụt dốc, vết thương vốn có thể áp chế, giờ cũng đã không thể áp chế nổi nữa.

Tay Nhâm Thân siết chặt chuôi kiếm.

Sau cùng, ánh mắt y trầm lặng lạnh lùng, nhẹ nhàng đỡ Tô Vân Khanh sang sau lưng mình, rồi trầm giọng nói, tiếng nói bình ổn mà vững chắc:

"Phu nhân đừng sợ, ta đưa người đi."

Tô Vân Khanh tựa trên lưng y, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ khẽ đáp một tiếng Ừm rất khẽ, rất chậm.

Chỉ một tiếng Ừm ấy thôi, Nhâm Thân liền cảm thấy bờ vai mình lại ướt thêm lần nữa — là máu, tanh ngọt dính nhớp, mùi máu tràn ngập, từng chút từng chút khuấy động sát ý trong lòng y.

Mà ngay lúc này, đám tu sĩ kia đã vây kín bốn phía.

Nhâm Thân cõng Tô Vân Khanh trên lưng, chậm rãi xoay người.

Nhâm Thân nâng tay, một tiếng soạt vang lên, máu tươi trên thanh trường kiếm như ánh bạc vung vãi rơi xuống đất. Ánh mắt y lạnh như sương, thẳng thắn đối diện với mấy trăm tu sĩ đang ào ạt xông lên phía trước.

Mấy trăm tu sĩ lặng thinh trong chốc lát, chẳng ai dám manh động.

Bởi lẽ, họ đều hiểu rõ — trong tình cảnh lúc này, kẻ đầu tiên ra tay chẳng khác nào chủ động dâng mạng để Nhâm Thân tế kiếm.

Song, trong lòng mỗi người đều ôm dã tâm, tuyệt không thể nào liên thủ đồng loạt. Đành phải lặng lẽ tìm kiếm cơ hội thích hợp nhất để âm thầm ra tay.

Đột nhiên —

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!