Chương 31: (Vô Đề)

Tô Vân Khanh vốn tưởng, với sự hiểm ác của ba tầng huyễn cảnh, cửa ải cuối cùng hẳn phải trùng trùng nguy hiểm, thậm chí khó lòng giữ được tính mạng mà bước vào.

Nào ngờ mọi chuyện lại ngoài dự liệu.

Dọc đường, hai người chẳng hề gặp phải tu sĩ chặn đường, cũng không có cạm bẫy hay quan ải gì, liền một mạch tiến vào được tầng cuối cùng.

Lúc này, cậu cùng Nhâm Thân đi theo chỉ dẫn của Yểm Thú, tới đỉnh núi cao nhất trong bí cảnh. Đỉnh núi bằng phẳng, mây trắng cuồn cuộn như sóng biển, trập trùng không dứt.

Vầng thái dương đỏ rực kia tựa như treo ngay trước mặt, gần đến mức có thể đưa tay chạm lấy.

Trên đỉnh, gió núi thổi vi vút, sương mù lượn lờ, thấp thoáng hiện ra một bệ đá cổ xưa.

Bệ đá vuông vức, chừng ba thước, bên trên lơ lửng một đoàn chất lỏng màu vàng kim, tựa như ngọn lửa đang bốc cháy, không ngừng chuyển động, lấp lánh rạng ngời.

Lúc này, Yểm Thú cất giọng người, thong thả nói:

"Đó chính là thiên đạo bản nguyên của tiên nhân. Ai có thể dung hợp cùng nó, ắt sẽ được tiên nhân thừa nhận. Khi ấy, cả bí cảnh này sẽ thuộc về người đó."

Nói đoạn, nó còn lén liếc nhìn Tô Vân Khanh và Nhâm Thân một cái.

Cảm nhận được ánh mắt kia của Yểm Thú, trong lòng Tô Vân Khanh khẽ động, liền hỏi: 

"Chỉ như vậy thôi sao?"

Yểm Thú do dự chốc lát, đáp lời một cách mơ hồ:

"Tiên nhân là người bậc chí thiện, tâm như bạch ngọc, không nhiễm bụi trần, vì vậy muốn dung hợp cơ duyên của người, ắt cũng phải chịu khảo nghiệm về tâm tính. Nếu tâm tính không đủ, đạo tâm chẳng đạt đến cảnh giới 'tâm như chỉ thủy*', thì chớ nên vọng tưởng thử qua."

(*Đạo tâm vững vàng, lòng chẳng xao động)

Tô Vân Khanh lại hỏi:

"Nếu tâm cảnh chưa đủ mà vẫn thử thì sẽ ra sao?"

Yểm Thú cụp mắt trầm ngâm một lúc, đưa mắt nhìn sang Tô Vân Khanh, thấy gương mặt nghiêng nghiêng dịu dàng của cậu, cuối cùng vẫn chọn nói thật:

"Nếu kịp thời dừng lại thì không sao. Nhưng nếu cưỡng cầu, e rằng sẽ bị thiên đạo bản nguyên của tiên nhân phản phệ nuốt chửng."

Nó ngừng một chút, rồi bổ sung: "Bản thân tiên nhân vốn chẳng phải kẻ xấu, nhưng ý thức còn sót lại trong bản nguyên đã vô cùng yếu ớt. Kẻ có tâm tính bất ổn nếu cưỡng ép dung hợp, sẽ khơi dậy cơ chế tự bảo vệ của bản nguyên, lập tức bị phản phệ.

Đến khi ấy, dù có khẩn cầu hay nghĩ cách cứu vãn, cũng đều vô ích. Nếu các ngươi không có mười phần nắm chắc, thì đừng nên vọng tiến.

"Nghe xong lời này, đừng nói là Nhâm Thân nhíu mày, ngay cả Tô Vân Khanh xưa nay luôn tự tin cũng thoáng có chút do dự. Đúng lúc ấy, hệ thống liền thừa cơ xuất hiện, lên tiếng:"Hay là ngươi nhường cho Kiếm Tôn đi? Dù sao cơ duyên này vốn là của hắn.

"Rõ ràng là vẫn không quên xúi giục Tô Vân Khanh đưa cốt truyện trở về đúng quỹ đạo. Nhưng Tô Vân Khanh nghe xong, chỉ trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên khẽ cong môi cười:"Hệ thống, ngươi nhắc đúng, ta cảm ơn.Hệ thống mừng rỡ:Ngươi đồng ý rồi sao?Không.

"– Tô Vân Khanh điềm đạm nói –"Nếu Tiêu Tế cũng có thể đoạt được cơ duyên này, thì cớ gì ta lại không thể?"

Hệ thống: ???

Hệ thống trong thoáng chốc á khẩu, đến khi phản ứng kịp thì chỉ hận không thể quay lại nửa khắc trước, tự tát cho mình hai bạt tai thật mạnh!

Ai bảo nó lắm lời cơ chứ!

Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn. 

Chỉ thấy Tô Vân Khanh trầm ngâm chốc lát, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Nhâm Thân đang chau mày suy nghĩ, thần sắc bất định, nhẹ giọng gọi: Sư huynh.

Nhâm Thân thoáng giật mình, thần sắc u ám trong đáy mắt lập tức thu lại, ôn hòa đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!