Chương 3: (Vô Đề)

Nhưng ngay lập tức, Tô Vân Lam lại không hiểu vì sao cảm thấy lo lắng—Kiếm Tôn tu luyện Vô Tình đạo, đối mặt với một chút thiện ý của Tô Vân Khanh, liệu có thể cảm động không?

May mắn thay, chỉ một lát sau, giọng nói của Kiếm Tôn lại vang lên, lạnh lùng bình tĩnh như núi cao tuyết trắng.

Chỉ nghe một chữ ngồi.

Màn vải trắng treo cao bay bay, qua lớp màn dày, Tô Vân Lam mơ hồ thấy Tô Vân Khanh bước vào, dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống trên một chiếc đệm trước Kiếm Tôn, tư thế rất ngay ngắn lễ phép.

Kiếm Tôn chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn cậu, có vẻ như không hề nổi giận.

Tô Vân Lam thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hình như Kiếm Tôn đã sử dụng một bí thuật nào đó để ngăn cách mối liên lạc giữa màn vải và thế giới bên ngoài, Tô Vân Lam chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hai người qua màn vải, môi họ di động nhưng không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện.

Tô Vân Lam nhíu mày, nhưng lại không dám tiến lên cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, chỉ có thể lo lắng đứng ở đó chờ đợi.

Khoảng một chén trà trôi qua, cuối cùng Tô Vân Khanh cũng từ đệm đứng dậy, khi đứng lên, hình như thân hình cậu hơi lảo đảo, rồi bước ra khỏi màn vải.

Khi đến nơi mà Tô Vân Lam có thể nhìn thấy, Tô Vân Khinh từ xa mỉm cười với Tô Vân Lam, nói:

"Ca ca, đệ đã giải thích rõ ràng với phu quân, y cũng đã tha thứ cho đệ rồi, ca ca hãy về đi."

Hai người cách nhau một khoảng khá xa, Tô Vân Lam không thể nhìn rõ dung mạo của Tô Vân Khanh, nhưng có thể cảm nhận được khí tức của cậu vẫn bình ổn, sắc diện cũng không có gì thay đổi.

Chỉ là nụ cười của Tô Vân Khanh lúc này có phần mơ hồ, Tô Vân Lam cũng không dám suy đoán quá nhiều.

Do dự một lát, Tô Vân Lam đành nói:

"Vậy thì ca yên tâm rồi."

Nói xong, Tô Vân Lam lại chắp tay về phía Kiếm Tôn, cung kính nói:

"Xin Kiếm Tôn thay ta chiếu cố Tô Vân Khanh khi Hàm Chu vắng mặt, đệ đệ thiếu mẫu thân từ nhỏ, nhiều điều ta và phụ thân không thể dạy bảo tốt. Nếu có gì mạo phạm Kiếm tôn, mong Kiếm tôn vì tình nghĩa của Hàm Chu và phụ thân mà rộng lượng tha thứ."

Sau một lúc, giọng nói của Kiếm Tôn lại vang lên từ sau màn vải, ngắn gọn như mọi khi. Được.

Tô Vân Lam nhận được lời hứa của Kiếm Tôn, trong lòng nhẹ nhõm, vội vàng nói:

"Tạ ơn Kiếm ton, Hàm Chu cáo lui."

Tô Vân Lam quay người rời đi.

Dù có chút không nỡ, nhưng trước khi đi, hắn cũng không dám quay lại nhìn, sợ Kiếm Tôn sẽ nghi ngờ.Nhưng Tô Vân Lam không hề biết rằng ngay khi hắn vừa rời đi, một luồng khí lạnh mạnh mẽ liền lập tức bao trùm toàn bộ tẩm cung của Kiếm Tôn. Màn vải trắng bay bay, lúc này, Tô Vân Khanh, người còn đang cố gắng đứng vững, không kìm được phát ra một tiếng rên, rồi cắn chặt môi, mềm yếu quỳ xuống đất.

Chẳng mấy chốc, mồ hôi lạnh đã bắt đầu lấm tấm trên vầng trán như ngọc trắng của cậu, hàng mi dài như cánh quạ cũng không ngừng run rẩy, đôi môi đỏ nhạt xinh đẹp trong khoảnh khắc đó lập tức mất đi màu sắc.

Một thân y phục đen huyền cuối cùng cũng từ trên ghế cao bước xuống, tiến tới trước mặt Tô Vân Khanh.

Vạt áo nặng nề, thêu hoa văn bạc tối, phủ xuống trước mặt Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh cố gắng ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn, ướt đẫm, cắn môi, ngay sau đó đối diện với đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng như cổ trầm.

Đôi mắt đen tối đến mức không một gợn sóng, trong đó mơ hồ lóe lên ánh sáng vàng, mang theo khí lạnh khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Má của Tô Vân Khanh trắng như sứ, giờ đây nhuốm chút đỏ yếu ớt, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, hắn nhẹ giọng nói:

"Phu quân... đừng giận, Vân Khanh thật sự đã nhận ra lỗi lầm."

"Hàm Chu đã từng thấy ngươi như vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!