Chương 28: (Vô Đề)

Nhâm Thân bỗng dưng mở bừng mắt, lồng ng. ực khẽ phập phồng, hơi thở cũng dần gấp gáp, ánh mắt nhìn Tô Vân Khanh trước mặt mang theo một niềm hoan hỉ khó nói nên lời.

Y lúc này vẫn chưa kịp nhận ra — thân phận hiện tại của mình, đã không còn như xưa.

Mà bên kia, hàng mi dài rậm của Tô Vân Khanh cũng nhẹ nhàng run lên, rồi đôi mắt trong veo như nước đêm chậm rãi mở ra, lặng lẽ nhìn về phía y.

Bốn mắt giao nhau.

Lồng ng. ực Nhâm Thân bất giác nóng lên, như có ngọn lửa âm ỉ đang bùng cháy, khiến y không kìm được mở miệng: Phu nhân, ta——

Sư huynh?

Tô Vân Khanh khẽ nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ mang theo chút ngờ vực.

Một tiếng sư huynh kia, cùng ánh mắt đầy bối rối ấy, như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt.

Niềm vui chưa kịp tròn đã vụt tan, Nhâm Thân trong khoảnh khắc cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

Phải rồi... y bây giờ, là kiếm phó Nhâm Thân, không phải là Tiêu Tế.

Mà Tô Vân Khanh — lại cùng y thần hồn cộng hưởng...

Chẳng phải có nghĩa là, Tô Vân Khanh đã đồng thời... động tâm với cả Tiêu Tế, và cả thân phận kiếm phó của y hay sao?

Trong khoảnh khắc ấy, trong tai Nhâm Thân chỉ còn tiếng ù ù vang vọng, ngực cũng như bị xáo tung bởi muôn vàn tạp niệm, nhất thời chẳng thể phân rõ mình nên lộ vẻ mặt gì cho phải.

Lòng rối như tơ vò.

Thế nhưng, còn chưa kịp để Nhâm Thân nghĩ hết, thì đối diện — Tô Vân Khanh lại nhẹ nhàng buông tay y ra.

Tim Nhâm Thân khẽ run lên, theo bản năng vươn tay định giữ lấy tay cậu, nhưng chỉ chụp được một khoảng không lạnh lẽo.

Y vội vàng ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt mang theo ưu sầu của Tô Vân Khanh.

Một ánh nhìn ấy thôi, lại khiến lòng Nhâm Thân rối loạn càng thêm hoảng hốt.

Chưa kịp mở miệng hỏi han, Tô Vân Khanh đã khẽ cụp mắt, lông mi dài rũ xuống, che lấp ánh nhìn mà y vừa chạm đến trong thoáng chốc kia.

Đúng lúc Nhâm Thân cảm thấy trống rỗng, không biết làm sao để chạm vào tâm tư của người trước mặt, thì Tô Vân Khanh cuối cùng cũng cất lời.

"Sư huynh... hiện giờ ta tâm thần bất định, hôm nay e rằng không tiện tiếp tục song tu nữa. Ta muốn... một mình yên tĩnh một lát."

Giọng nói của Tô Vân Khanh có chút run rẩy, mang theo vài phần hoang mang và u sầu.

Ngay sau đó, chưa kịp để Nhâm Thân phản ứng, Tô Vân Khanh đã cụp mắt, quay người rời đi.

Trung y của cậu lúc này đã bị nước làm ướt sũng, dính sát vào cơ thể, mái tóc đen dài xõa ra, rối bời mà lại không thiếu phần mệt mỏi, khiến bóng dáng trở nên mỏng manh, yếu đuối đến đáng thương...

Tô Vân Khanh lúc này, đã khiến Nhâm Thân hoàn toàn không biết phải làm sao.

Lòng y lúc này là một mớ hỗn tạp, vừa đau lòng vừa vui sướng, vừa áy náy lại vừa khó chịu, trong đầu lại chỉ còn một mảng mơ hồ, không thể nào phân rõ phải làm gì cho phải.

Cuối cùng, Nhâm Thân vẫn không dám đuổi theo — y giờ chẳng biết làm sao để đối mặt với Tô Vân Khanh. Cũng sợ mình lại vô ý nói ra lời gì khiến Tô Vân Khanh thêm khổ sở.

Thế là, Nhâm Thân chỉ đứng yên giữa linh tuyền, mắt nhìn theo bóng dáng Tô Vân Khanh, dáng người mỏng manh đang loạng choạng bước lên bờ, thay y phục, rồi lại lặng lẽ bước ra khỏi linh tuyền.

Cả người y cảm thấy như bị hành hạ, đau đớn đến tột cùng.Từ xa

Tô Vân Khanh thay xong y phục, liền nhẹ nhàng điểm ngón tay, niệm một chú tẩy trần, khiến thân thể tựa như được gột rửa, trở nên thanh tịnh, sạch sẽ, không còn vướng bẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!