Chương 27: (Vô Đề)

Ánh mắt của Nhâm Thân mang chút lạnh lùng, chuột tìm bảo bị một ánh nhìn như vậy, lập tức rụt lại, rồi nó nho nhỏ kêu hai tiếng về phía Tô Vân Khanh.

Nhâm Thân không hiểu, nhưng cũng mơ hồ đoán ra rằng con vật nhỏ này đang mách lẻo, đành phải nhìn về phía Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh bất đắc dĩ:

"Sư huynh, nó nói huynh quá dữ rồi, nó chỉ đưa ra một đề nghị thôi, nếu không đi cũng chẳng sao."

Nhâm Thân: ...

Im lặng một lúc, Nhâm Thân hỏi:

"Vậy phu nhân thì sao?"

Tô Vân Khanh hơi ngẩn người, không hiểu ý Nhâm Thân, chỉ tưởng Nhâm Thân hỏi xem có muốn đến Linh Tuyền hay không.

Sau một lát suy nghĩ, Tô Vân Khanh nói:

"Đợi khi sư huynh lành vết thương rồi tính, dù sao Linh Tuyền cũng có Huyết Mãng bảy màu canh giữ—"

"Ta không phải ý này."

Nhâm Thân đột nhiên cắt ngang lời Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh: ?

Nhâm Thân hơi có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng, rồi thấp giọng nói:

"Ta muốn hỏi, phu nhân cũng cảm thấy ta dữ lắm sao?"

Tô Vân Khanh lại ngẩn người.

Khi cậu hồi phục lại tinh thần, ánh mắt không khỏi cong lên một chút—mấy ngày qua sống chung, thỉnh thoảng cậu cũng nhận thấy kiếm tôn quả thật khá dễ thương.

Nghĩ đến đây, Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:

"Sư huynh đương nhiên không dữ, còn rất dịu dàng nữa. Nó nói vậy là vì nó quá nhát gan thôi."

Nói xong, Tô Vân Khanh lại liếc nhìn chuột tìm bảo một cái.

Chuột tìm bảo chớp mắt, vội vàng phụ họa gật đầu lia lịa.

Nhâm Thân nhìn vẻ mặt nịnh hót của chuột tìm bảo, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Linh Tuyền và mạch khoáng tiên tinh quả thật rất có tác dụng, đợi ta hồi phục một chút, đi một chuyến cũng không sao."

Chuột tìm bảo lập tức giơ móng vuốt lên, vui mừng kêu to!

Tô Vân Khanh chỉ cười mà không nói gì.

Nhâm Thân nhìn gương mặt nghiêng đang mỉm cười nhẹ nhàng của Tô Vân Khanh, sắc mặt vốn hơi lạnh lùng cũng dần trở nên dịu dàng.Nhâm Thân bị thương, vì vậy chuyện song tu giữa y và Tô Vân Khanh tạm thời bị hoãn lại.

Vì Nhâm Thân tu vi cao hơn, mặc dù song tu cũng có thể thu được lợi ích, nhưng lại tiêu hao nhiều hơn, hơn nữa vết thương của y khá nặng, nếu trong lúc song tu, linh lực không cẩn thận mà lưu chuyển đến các kinh mạch gần vết thương, sẽ khiến máu chảy không ngừng.

Tuy nhiên, hai ngày qua, sự chăm sóc tỉ mỉ của Tô Vân Khanh lại khiến y cảm thấy không muốn rời xa.

Về mặt sinh hoạt, không cần phải nói nhiều, từ khi y bị thương, Tô Vân Khanh ngày ngày đều tự tay thay thuố, thay y phục cho Nhâm Thân, vô cùng dịu dàng tỉ mỉ.

Ban đầu, Nhâm Thân có chút lúng túng khi được Tô Vân Khanh hầu hạ, nhưng dần dần, y đã trở nên quen thuộc bắt đầu tận hưởng, sau đó thậm chí còn bắt đầu mong đợi mỗi ngày...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!