Chương 25: (Vô Đề)

Ba canh giờ trôi qua.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Nhâm Thân mới thu lại ngọc đĩa, nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra, hắn đã nghiên cứu ra được một vài huyền bí.

Sau một lúc suy nghĩ, Nhâm Thân bình tĩnh nhìn về phía Tô Vân Khanh, người đang dựa vào bức tường đá bên cạnh, khoác chiếc áo lông hạc, cuối cùng y cũng đứng dậy bước về phía Tô Vân Khanh.

Lúc này, Tô Vân Khanh đang vừa đọc sách vừa ăn một ít đồ ăn vặt mang theo, thịt bò khô nướng ngũ vị nổi bật, dai mà thơm, không hề ngấy. Cộng thêm với trà nhài thơm ngọt, ăn mãi mà không thấy chán.

Tuy nhiên, phần thịt bò khô không nhiều, Tô Vân Khanh trước đó đã chia một chút cho Lâm Uyên và Vạn Sĩ Tung, mấy ngày qua ăn hết thì chỉ còn lại một ít.

Do đó, Tô Vân Khanh vừa cẩn thận ăn miếng thịt bò khô cuối cùng, vừa ngẫu nhiên nghĩ liệu trong bí cảnh này có thể săn được thỏ hay gà rừng để ăn không?

Cậu đã chuẩn bị đầy đủ gia vị, nhưng tiếc là Nhâm Thân lại là một người không hiểu ý, ngày nào cũng ăn đan tẩy tủy, khiến cậu thèm mà không dám nói ra.

Lẽ ra, lúc trước không nên chia phần thịt bò khô cho Lâm Uyên và Vạn Sĩ Tung, vậy thì giờ cậu còn có thể ăn thêm một chút.

Nhâm Thân bước đến gần.

Bóng dáng y đổ xuống, che khuất Tô Vân Khanh, khiến y chợt tỉnh lại.

Lông mi khẽ động, Tô Vân Khanh ngước mắt lên: Sư huynh?

Nhâm Thân nhìn Tô Vân Khanh, đang định để Tô Vân Khanh ăn xong rồi mới nói.

Đột nhiên, ánh mắt của Nhâm Thân lại dừng lại trên cuốn thoại bản trong tay Tô Vân Khanh.

Ngay lập tức, sắc mặt của Nhâm Thân trở nên vô cùng kỳ lạ.

Vì cuốn thoại bản mà Tô Vân Khanh đang cầm chính là thoại bản về một Ma Nam và một Yêu Nam.

Trang thoại bản lật ra, ma nam và yêu nam đang ôm nhau, nước mắt tuôn rơi, tình tiết thật sự rất sến súa...

Tô Vân Khanh thấy ánh mắt của Nhâm Thân, trong lòng thấy buồn cười nhưng mặt ngoài không thay đổi sắc thái, tùy tiện thu cuốn thoại bản lại rồi nói:

"Cũng không có gì đáng xem, chỉ là vài cuốn thoại bản để giết thời gian thôi, là An sư đệ tặng cho ta. Ta nghĩ lần này bí cảnh mở ra có một tháng, nên mang theo hai cuốn để đọc."

May mắn là lúc trước An Dung Ngọc không mua cho cậu cuốn

"Ma Tôn đại chiến Kiếm Tôn ba trăm hiệp" để làm bí kíp, nếu không thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Nhâm Thân muốn nói lại thôi một lúc, cuối cùng ỳ khẽ nói:

"Phu nhân nếu sau này không có thú vui gì, có thể cùng ta luận đạo, không cần phải xem những thứ làm bẩn mắt thế này."

Tô Vân Khanh:......

Nếu cậu thích luận đạo, sao lại đi xem mấy thứ này?

Có vẻ như Kiếm Tôn này vẫn cần phải được chỉ dẫn thêm, nếu không tính cách chết lầm của y thật khó mà chịu nổi.

Nhưng lúc này Tô Vân Khanh không nói gì, chỉ mỉm cười một cách kín đáo, rồi chuyển đề tài:

"Sư huynh tìm ta, là muốn thảo luận cách song tu sao?"

Nhâm Thân vốn định tự mình đề cập, nhưng khi Tô Vân Khanh nhắc đến, y lại có phần không tự nhiên.

Một lúc lâu, y im lặng gật đầu, có vẻ không thoải mái khi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!