Đêm dần buông, không khí cũng từ từ trở nên lạnh hơn, gió thổi vù vù, mang theo chút không khí của những đêm thu đông.
Tô Vân Khanh khoác lên mình chiếc áo choàng hạc, cả người như được quấn chặt trong đó.
Vì chuẩn bị đi nghỉ, chiếc trâm đã được thu lại, mái tóc đen dài như mực xõa trên lưng áo, càng thêm phần yếu đuối và xinh đẹp.
Nhâm Thân vốn đang tĩnh tọa, nhưng khi nghe thấy tiếng gió vù vù, mí mắt phải lại giật giật, sau đó y vô thức mở mắt ra, nhìn về phía Tô Vân Khanh.
Khi Nhâm Thân nhìn qua, Tô Vân Khanh như cảm nhận được, cũng vừa lúc nhìn lại.
Bốn mắt chạm nhau, Nhâm Thân hơi ngẩn ra, còn Tô Vân Khanh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Sau đó, cậu hơi cúi người, giơ tay phủi phủi tấm chăn lông bên cạnh, ý bảo:
"Sư huynh nếu không ngủ được, có muốn qua đây ngồi một lát không?"
Nhâm Thân nhìn Tô Vân Khanh một lúc, rồi im lặng đi qua, ngồi xuống.
Sau lưng Tô Vân Khanh là một tảng đá lớn, vừa khéo chắn gió, tạo thành một không gian nhỏ, ấm cúng và yên tĩnh hiếm hoi.
Khi Nhâm Thân ngồi xuống, y liếc nhìn Tô Vân Khanh một cái, rồi nói:
"Ngày mai, nội vi sẽ mở, ta có hai chuyện hy vọng phu nhân có thể nghe theo lời ta."
Tô Vân Khanh hơi động đôi mắt: Sư huynh cứ nói.
Nhâm Thân im lặng một lúc, rồi nói:
"Dù có chuyện gì xảy ra, ta mong phu nhân luôn đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, đừng nghĩ cho người khác."
Tô Vân Khanh suy nghĩ một lát: Được.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại nói:
"Sư huynh cũng phải như vậy, không cần cố sức. Nếu không thắng được, cứ chạy là được."
Nhâm Thân bị lời nói của Tô Vân Khanh làm nghẹn một chút, nhưng khi y phản ứng lại, vẫn đáp: Ừ.
Tô Vân Khanh cười nhẹ:
"Vậy còn chuyện thứ hai?"
Nhâm Thân nhìn gương mặt Tô Vân Khanh, với nụ cười dịu dàng, rồi nói:
"Trong nội vi của bí cảnh, ganh đua giữa các tu sĩ sẽ càng trở nên nghiêm trọng. Ta mong phu nhân khi đó dù có thấy đối phương bị thương, dù là đệ tử của Thiên Diễn Kiếm Tông hay không, cũng đừng ra tay giúp đỡ."
Tô Vân Khanh nghe thấy lời Nhâm Thân, nụ cười trên mặt cậu hơi phai đi một chút.
Nhâm Thân nhìn thấy sự thay đổi trong vẻ mặt của Tô Vân Khanh, bất giác toàn thân y lại căng thẳng thêm một chút.
Y biết yêu cầu này đối với người bản tính lương thiện như Tô Vân Khanh mà nói, thật sự rất khó.
Nhưng y từng trải qua những tranh đấu trong Kiếm Các, cũng đã chứng kiến quá nhiều đệ tử thế gia bên ngoài hào nhoáng, bên trong lại là lũ lang sói ăn thịt người không nhả xương. Vậy nên y không thể không suy nghĩ thay cho Tô Vân Khanh.
Chỉ là lúc này, Tô Vân Khanh lại nghiêm túc dùng đôi mắt đen láy trong veo ấy nhìn y một lúc, cuối cùng mỉm cười khẽ gật đầu:
"Được. Nếu sư huynh đã nói vậy, thì ta tin vào phán đoán của sư huynh."
Nhâm Thân hơi sững người, sau đó một dòng ấm áp dịu nhẹ như len vào trong lồng ng. ực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!