Trong thạch động
Ngọn đèn lưu ly cháy lặng lẽ, Nhâm Thân dùng giọng điệu bình thản, chậm rãi kể cho Tô Vân Khanh nghe chuyện năm xưa tại Kiếm Các.
Y kể, Kiếm Các đã rèn luyện kiếm nô ra sao, chọn lọc và huấn luyện họ theo phương pháp tàn khốc thế nào.
"Tất cả kiếm phó khi tiến vào Kiếm Các đều phải lên Kiếm Sơn tu luyện. Dưới chân Kiếm Sơn là vực sâu đầy hài cốt của những kiếm phó tử trận. Bọn họ không có tên, chỉ có kẻ cuối cùng sống sót bước ra khỏi Kiếm Sơn mới được ban cho một cái tên."
"Kiếm Các không muốn bí mật của Kiếm Sơn bị người ngoài phát hiện, cũng để rèn luyện năng lực của kiếm phó, nên đã hạ pháp trận, lập kết giới quanh Kiếm Sơn, khiến cả ngọn núi quanh năm u ám, mây đen bao phủ, không thấy ánh sáng mặt trời.
Kẻ nào bước vào, chỉ thấy một khu rừng đen kịt mênh mông, mùi máu tanh chưa từng tan đi.Lúc mới vào, bọn kiếm phó còn dò dẫm tìm đường sống, mong thoát thân. Nhưng sau cùng đều bị bóng tối vô tận kia bức đến phát điên, quay sang tàn sát lẫn nhau. Khi đó... ta từng một lần tình cờ gặp được Tôn Thượng.
Chúng ta cùng trốn trong một thạch động."
Nói đến đây, Nhâm Thân bỗng nhiên im lặng.
Ánh mắt y xuyên qua ngọn đèn lưu ly trước mặt, nhìn vào khoảng không như đang thấy lại cảnh tượng đẫm máu và tối tăm trong Kiếm Sơn hơn trăm năm trước.
Ngọn đèn cháy rực rỡ là thế, nhưng phản chiếu trong đồng tử sâu thẳm kia, lại chẳng thể soi thấu bóng tối vĩnh viễn không thể xóa nhòa nơi đáy mắt.
Thấy Nhâm Thân như vậy, Tô Vân Khanh không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt dịu dàng như nước mà nhìn y, bình thản chờ đợi y kể tiếp.
Nhâm Thân nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong đèn lưu ly, hồi lâu sau mới cất giọng:
"Lần lượt có kiếm phó xông vào sơn động, có kẻ đến cầu cứu, có kẻ mang sát ý, nhưng về sau... bọn họ đều không còn nữa."
Lời vừa dứt, liền im bặt.
Tô Vân Khanh khẽ chau mày.
Lời Nhâm Thân nói tuy mơ hồ, nhưng cậu vẫn mơ hồ nghe ra được một tầng máu tanh tàn khốc ẩn chứa bên trong.
Những kiếm phó đó... không còn nữa? Là đã chết sao?
Dù là do Nhâm Thân chủ động ra tay, hay bất đắc dĩ phải tự vệ, hoặc chỉ có thể trốn trong bóng tối trơ mắt nhìn người khác bị giết, thì đối với y cũng tuyệt không thể là ký ức dễ chịu gì.
Cậu chợt hiểu ra, vì sao năm xưa Ma Tôn lại có thể dễ dàng gieo tâm ma cho Tiêu Tế.
Sau khi từng trải qua hiện thực đẫm máu và tăm tối nhất, nơi sâu thẳm trong lòng người ắt sẽ lưu lại một vết thương chí mạng, chỉ cần lần theo mùi máu kia mà tìm, ắt sẽ thấy được vết thương ấy, rồi chậm rãi xé nó ra...
Tô Vân Khanh khẽ mím môi — cậu thật không ngờ, vì muốn an ủi mình, Nhâm Thân lại sẵn lòng kể ra cả những chuyện như vậy.
Quả thực... có chút bất ngờ.
Lại... mơ hồ có chút cảm động.
Đúng lúc ấy, Nhâm Thân vẫn luôn trầm mặc bỗng chậm rãi mở lời:
"Cho nên, phu nhân, Tôn thượng thật ra cũng không phải kẻ quang minh lỗi lạc gì cho cam. Nếu hiểu rõ, ắt cũng biết ngôi vị Kiếm Tôn của người thực chất chẳng phải danh xứng với thực. Chẳng qua là các thế lực vì muốn kiềm chế Cự Kiếm Thần Khuyết, nên mới đưa ra một nước cờ tạm thời mà thôi."
"Nếu không có những kỳ ngộ ngoài ý muốn kia, người có lẽ giờ cũng chỉ là một kiếm phó vô danh trong Kiếm Các, thậm chí đến hàng mười người đứng đầu cũng không lọt nổi. Phu nhân không cần thần thánh hóa Tôn thượng quá mức, người cũng chỉ là một kẻ từng bò ra từ vực sâu mà thôi.
Nếu trong lòng phu nhân có gì, thì cứ nói thẳng với Tôn thượng là được.Nếu ngay cả phu nhân còn không thể thành thật với người, chỉ e người cũng chẳng thể nào vui vẻ.
"Dứt lời, Nhâm Thân ngẩng mắt, lặng lẽ nhìn Tô Vân Khanh. Bốn mắt giao nhau, Tô Vân Khanh thấy nơi đáy mắt Nhâm Thân lấp lánh một tia lửa ẩn nhẫn, hàng mi dài khẽ rung lên, rồi cậu cúi mắt, nhẹ giọng đáp:"... Sư huynh, ta hiểu rồi.Nhâm Thân khẽừ
"một tiếng. Một lúc sau, Tô Vân Khanh bỗng thấp giọng:"Sư huynh, có thể... nhắm mắt lại được không?
"Nhâm Thân hơi nhíu mày:"Gì cơ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!