Chương 2: (Vô Đề)

Vào trong phòng, Tô Vân Lam đặt Tô Vân Khanh lên một chiếc giường mềm mại, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Vân Khanh, nghiêm nghị nói:

"Muốn nói gì với ca ca, nói đi."

Tô Vân Khanh nhìn thấy ánh mắt của Tô Vân La,, biết hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình. Lúc này, vừa suy nghĩ về nội dung trong câu chuyện, vừa khẽ rung mi dài, cúi đầu nhẹ giọng nói:

"Đệ... đệ chỉ là không muốn ca ca trở thành đạo lữ của Kiếm Tôn, mới làm ra hành động như vậy."

Tô Vân Lam sắc mặt thay đổi, tức giận nói:

"Đệ như vậy là hoang đường!"

Tô Vân Khanh: Đệ không phải.

Tô Vân Lam tức giận nói:

"Đệ còn biện minh! Đệ ——"

"Ca ca nếu trở thành đạo lữ của Kiếm Tôn, nhà chúng ta sẽ thế nào? Chẳng lẽ phải hợp nhất vào Thiên Diễn Kiếm Tông sao?" Tô Vân Khanh lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú mang theo sự bướng bỉnh hiếm thấy, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Vân Lam hỏi.

Tô Vân Lan ngẩn người.

Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn dao động, trầm giọng nói:

"Dù vậy, đó cũng là thỏa thuận giữa phụ thân và Kiếm Tôn."

Giọng hắn tuy vẫn nghiêm nghị, nhưng rõ ràng có chút dịu lại, còn mang theo vài phần đau đớn và chán nản không thể che giấu.

"Đệ biết. Vì vậy, đệ sẽ thay ca ca gả đi, coi như thực hiện lời hứa. Nếu Kiếm Tôn sau này không hài lòng, có thể hoà ky với đệ bất cứ lúc nào. Việc này sẽ không liên quan gì đến ca ca."

Tô Vân Lam: Đệ ——!

Tô Vân Khanh quay đầu đi, không nhìn vào Tô Vân Lam đang tức giận, chỉ thấp giọng với giọng điệu lạnh lùng khó hiểu nói thêm: "Đệ chỉ là một kẻ phế vật ngũ linh căn, từ nhỏ được nuông chiều, làm ra chuyện này cũng là điều bình thường, người khác nhất định sẽ không nghi ngờ đến ca ca.

Ca ca chỉ cần coi như không biết chuyện này, đổ hết tội lên đầu đệ, vị trí gia chủ Tô gia vẫn là của ca ca, không ai có thể lay chuyển được."

Khi những lời này của Tô Vân Khanh thốt ra, Tô Vân Lam như bị sét đánh trúng, trái tim hắn rung động mạnh mẽ, gần như không thể tỉnh táo nổi, hệ thống cũng ngây ra.

Hắn nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Tô Vân Khanh, với sự kiên cường và bướng bỉnh ẩn hiện trong đôi mắt, một lúc lâu không thể hồi phục.

Đây thật sự là... đệ đệ thiếu gia của hắn sao?

Cảm nhận được sự dao động trong tâm trạng của Tô Vân Lam, Tô Vân Khanh lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tô Vân Lam, đôi mắt trong suốt như ngọc, ẩn chứa một chút sương mù, rồi thốt ra câu cuối cùng đầy sức ảnh hưởng.

"Đệ biết đệ đã ngang ngược, nhưng thật sự không muốn ca ca phải thiệt thòi, trong lòng đệ, ca ca chính là anh hùng vĩ đại nhất của Tô gia."

Khi câu này vừa nói ra, khóe mắt Tô Vân Khanh nhẹ nhàng rơi xuống một giọt lệ, lăn dài trên gương mặt đẹp đẽ yếu đuối, khiến lòng người xao động.

Tô Vân Lam hoàn toàn chấn động.

Cuối cùng, hắn cắn răng, tiến lên thở dài một hơi, rồi ôm chặt lấy Tô Vân Khanh, giọng đầy uể oải nói:

"Ca ca không phải anh hùng, toàn thiên hạ không có anh hùng nào bảo vệ không được đệ đệ."

Tô Vân Khanh nhân đó nhẹ nhàng áp mặt vào trước ngực Tô Vân Lam, khẽ nói:

"Trong lòng đệ, ca ca luôn là anh hùng."

Tô Vân Lam nghẹn ngào trong cổ họng, suýt nữa nghiến răng đến nứt ra, đôi mắt đỏ lên, gần như muốn rơi lệ, nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại, kìm nén nước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!