Chương 18: (Vô Đề)

Biết rõ Tô Vân Khanh tính tình ưa sạch sẽ, thể chất lại yếu ớt, dễ đổ mồ hôi, nên lần hành động trong bí cảnh này, Nhâm Thân đã chu đáo chuẩn bị thêm không ít y phục cho cậu, tất cả đều được cất trong giới chỉ.

Đôi giày mới được thêu hoa văn lá trúc bằng chỉ bạc, lót trong làm bằng tơ ngọc tằm, mềm mại mịn màng, vô cùng nhẹ nhàng và êm chân.

Nhâm Thân cụp mắt, kiên nhẫn nâng đôi chân nhỏ nhắn đang mang tất trắng của Tô Vân Khanh, cẩn thận từng chút giúp cậu xỏ giày.

Mà Tô Vân Khanh thì vẫn cúi mắt lặng lẽ nhìn mái tóc đen nhánh của Nhâm Thân, nơi khóe môi luôn treo một nụ cười thản nhiên mà thỏa mãn.

Văn Thương Sóc đứng nhìn cảnh tượng dịu dàng ấy, trong lòng không hiểu sao lại thấy bực bội. Hắn lạnh lùng bật cười một tiếng, khẽ quay đầu đi, ánh mắt rời khỏi bọn họ, dừng lại nơi chân trời xa xăm.

Lúc Nhâm Thân vừa thay giày xong cho Tô Vân Khanh thì mặt trời cũng vừa vặn lặn hẳn xuống núi, bóng tối lập tức phủ trùm cả đất trời.

Tựa như có một tấm màn đen khổng lồ từ phương Đông lan ra, từng chút một nuốt trọn lấy ánh sáng cho đến tận phía Tây.

Khi mặt trời biến mất, mặt trăng cũng không lộ diện, tất cả chìm vào một mảng tối mịt — chính là điều đặc biệt trong bí cảnh này.

Bên trong bí cảnh, ngày đêm phân rõ, mà màn đêm ập xuống thì chỉ trong thời gian nửa nén nhang, bóng tối nơi đây lại luôn ẩn giấu những nguy hiểm khó lường. Cũng vì vậy mà ban nãy Nhâm Thân mới nôn nóng thúc giục cả nhóm đi nhanh.

Nhưng giờ đã có ba người đồng hành, ít nhiều cũng có thêm chút chỗ dựa.

Sau khi thay giày xong cho Tô Vân Khanh, Nhâm Thân đứng dậy không nói lời nào, lấy ra một chiếc đèn lưu ly dùng dương toại làm nhiên liệu.

Ánh sáng ấm áp lập tức lan ra xung quanh, xua tan bóng tối bao trùm.

Văn Thương Sóc ban đầu cũng đã lấy ra một chiếc đèn sừng tê, nhưng vừa thấy trong tay Nhâm Thân là đèn lưu ly, hắn hơi nhướng mày, mặt không đổi sắc mà thu chiếc đèn sừng về.

Tô Vân Khanh thu hết động tác nhỏ này của hắn vào trong mắt, ánh mắt hơi dao động, nhưng lúc này lại bất chợt ngáp khẽ một cái, giọng nói mềm mại đến mức như đang làm nũng vang lên:

"Sư huynh, ta hơi buồn ngủ rồi. Chúng ta nghỉ lại ở đây đi."

Nhâm Thân quay đầu nhìn lạ:

"Được. Ta cũng đang có ý đó."

Tô Vân Khanh mỉm cười:

"Sư huynh thật hiểu lòng ta."

Nhâm Thân không đáp lời, chỉ lặng lẽ đi sang một bên, bắt đầu bày bố nơi nghỉ.

Văn Thương Sóc nhìn toàn bộ màn đối thoại của hai người, lông mày lại nhíu chặt thêm một chút. Nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, hắn giả vờ thản nhiên nói:

"Ta đi sang bên kia giải quyết chút chuyện."

Ma Tôn mà lại cần phải

"giải quyết nhu cầu sinh lý"? Đây chẳng khác gì trắng trợn nói dối ngay trước mặt người khác.

Sắc mặt Nhâm Thân khẽ lạnh đi, nhưng Tô Vân Khanh thì lại chẳng hề để tâm, chỉ cười khẽ rồi uể oải nói:

"Đi đi, nhớ về sớm một chút. Nếu ta ngủ mất rồi, lỡ mai ngài mới nghe được sơ hở của 《Thiên Ma Thần Dục Kinh》 thì tiếc lắm đấy."

Văn Thương Sóc: ...

Hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người bước vào màn đêm dày đặc.

Tô Vân Khanh không mấy để tâm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn về phía Nhâm Thân bên cạnh:

"Sư huynh không cần vội, thực ra ta cũng không mệt lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!