Chương 17: (Vô Đề)

Tiêu Tế trước nay luôn nói được làm được. Một khi đã hứa với Tô Vân Khanh, y tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Trong suốt một tháng trước khi bí cảnh mở ra, Tiêu Tế hầu như ngày nào cũng ở trong phòng tu luyện cùng Tô Vân Khanh, giúp cậu rèn luyện thân thể, đồng thời áp chế và rèn giũa tu vi của mình.

Dù sao thì cảnh giới của Tô Vân Khanh đã gần kề Nguyên Anh, nếu không kìm nén, cậu có thể độ kiếp bất cứ lúc nào trước khi vào bí cảnh. Khi đó, Tiên Nhân Túy chắc chắn sẽ phát tác, và cậu sẽ chết không nghi ngờ gì.

Đến ngày trước khi bí cảnh mở ra, Tiêu Tế lấy cớ có việc cần xử lý, đóng cửa bế quan một ngày.

Ngày hôm sau, khi y xuất quan, sắc mặt có chút tái nhợt, đồng thời mang theo một kiếm phó tên là Nhâm Thân, để người này đồng hành cùng Tô Vân Khanh tiến vào bí cảnh.

Trước khi lên đường, Tiêu Tế còn đặc biệt giúp hai người thay đổi dung mạo.

Sau khi uống dịch dung đan, vẻ đẹp khuynh thành của Tô Vân Khanh lập tức biến mất, trở nên tầm thường không chút nổi bật, chỉ có làn da vẫn trắng mịn như ngọc.

Tiêu Tế thấy vậy, hàng mày hơi nhíu lại, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, cảm thấy bản thân đã không chuẩn bị chu toàn.

Nhưng lúc này muốn tìm một loại dịch dung đan tốt hơn cũng không kịp nữa, Tiêu Tế đành bỏ qua.

Do thân phận Tiêu Tế quá đặc biệt, một khi rời khỏi Kiếm Tông sẽ lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Vì vậy, lần này y không đích thân tiễn Tô Vân Khanh lên đường.

Y chỉ để kiếm phó Nhâm Thân dẫn Tô Vân Khanh rời khỏi Kiếm Tông bằng một con đường bí mật gần Kiếm Tháp, hướng thẳng đến bí cảnh Tiên Phủ—Một chiếc thuyền lá nhỏ lặng lẽ rời khỏi lối ra sau Kiếm Tông, nơi bị rừng cây xanh um tùm che phủ.

Trên mũi thuyền, một bóng người cao ráo, mặc hắc y bó sát, đội đấu lạp, lặng lẽ chèo thuyền. Trong khoang, một thân ảnh áo trắng an tĩnh ngồi đó.

Cả hai đều có dung mạo bình thường, ngay cả con thuyền họ cưỡi cũng vô cùng giản dị, cứ thế lướt nhanh theo dòng sông, lao về phía bí cảnh Tiên Phủ.

Tô Vân Khanh ngồi trong khoang, vừa sắp xếp các ngọc điệp trong nhẫn trữ vật, vừa mỉm cười bắt chuyện với kiếm phó Nhâm Thân đang đứng ở đầu thuyền.

"Nhâm Thân sư huynh, từ đây đến bí cảnh Tiên Phủ mất bao lâu?"

Nhâm Thân không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt đáp: Nửa ngày là tới.

Ánh mắt Tô Vân Khanh khẽ động:

"Xin hỏi sư huynh nhập Kiếm Các từ khi nào?"

Nghe câu hỏi này, sắc mặt Nhâm Thân lập tức trầm xuống. Hắn quay đầu nhìn Tô Vân Khanh, giọng điệu lạnh lùng pha chút cảnh cáo:

"Phu nhân hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ quên lời dặn của Tôn thượng?"

Thấy vậy, Tô Vân Khanh vội vàng mỉm cười, hạ giọng xin lỗi:

"Là ta sai rồi, sư huynh thứ lỗi. Ta chỉ muốn biết thêm về phu quân, nên nhất thời quên mất rằng khi ở bên ngoài, cần hành sự cẩn trọng, không được để lộ thân phận."

Nghe Tô Vân Khanh biện giải như vậy, ánh mắt Nhâm Thân khẽ thay đổi một chút, cuối cùng giọng điệu cũng dịu đi đôi phần:

"Phu nhân biết giữ miệng là tốt."

Tô Vân Khanh gật nhẹ: Ừm.

Sau đó, quả thực không nói thêm gì nữa.

Hệ thống chứng kiến cảnh này, không nhịn được mà thắc mắc:

"Kiếm Tôn này có phải bị đa nhân cách không vậy? Rõ ràng lúc là bản tôn thì đối xử với ngươi không tệ, giờ đổi sang một lớp vỏ khác liền kiêu ngạo lạnh lùng thế này?"

Tô Vân Khanh cúi mắt, âm thầm bật cười trong lòng:

"Y chỉ đang chơi trò 'lạt mềm buộc chặt', mặc kệ đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!