Chương 16: (Vô Đề)

Bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt yêu dị mà xinh đẹp của Lạc Ngọc Kinh kề sát Tô Vân Khanh, trong đôi mắt xanh biếc tràn ngập chiếm hữu điên cuồng cùng sát ý cuồn cuộn.

Trái lại, Tô Vân Khanh toàn thân bị rượu thấm ướt, tóc mai đen nhánh cũng ẩm ướt bết vào gương mặt tái nhợt, y phục xộc xệch, mềm nhũn ngã trên trường kỷ, nhưng lại mang theo một vẻ đẹp yếu ớt đến kinh tâm động phách.

Tựa như một đóa ngọc lan đọng sương, khiến người ta không khỏi sinh lòng muốn chà đạp.

Lạc Ngọc Kinh siết chặt cổ tay Tô Vân Khanh, lực mạnh đến mức tưởng chừng có thể bẻ gãy cổ tay mảnh khảnh kia, đầu ngón tay hắn ác ý ma sát trên làn da tinh tế, để lại từng vết hằn đỏ.

Nhưng cũng chính cơn đau từng đợt truyền đến từ cổ tay lại khiến Tô Vân Khanh dần dần tỉnh táo hơn.

Ngay lúc đôi môi đỏ sẫm của Lạc Ngọc Kinh sắp áp xuống, đột nhiên, Tô Vân Khanh khẽ ngửa mặt lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Ngọc Kinh, Tô Vân Khanh nhẹ nhàng thổi ra một hơi thở vương mùi rượu, tỏa ra hương khí dìu dịu—

Hơi thở như lan, chính là như vậy.

Lạc Ngọc Kinh không kịp đề phòng, bị luồng hương khí kia phả thẳng vào mặt. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, buông tay khỏi cổ tay Tô Vân Khanh, hóa thành một luồng sáng, lùi nhanh về một góc phòng, lạnh giọng quát:

"Ngươi đã hạ độc gì với ta?"

Tô Vân Khanh không đáp, chỉ khẽ ho một tiếng, rồi như trút được gánh nặng, thấp giọng nói:

"Phu quân, cuối cùng chàng cũng đến rồi."

Sắc mặt Lạc Ngọc Kinh lần nữa thay đổi, nhưng lần này, hắn không vội mắc bẫy. Trước tiên, hắn xoắn vặn không gian trước mặt, thu lại toàn bộ áp lực bao trùm nhã gian, thu hết vào thân mình, tập trung đề phòng.

Thế nhưng, đợi một lúc lâu, nhã gian rộng lớn vẫn yên tĩnh lạ thường—

Không một ai xuất hiện.

Lạc Ngọc Kinh biết hắn đã bị lừa.

Trên gương mặt yêu dị tinh xảo lập tức bùng lên sát ý vô biên. Một luồng bích quang lóe lên, hắn lại lập tức áp sát đến trước Tô Vân Khanh, năm ngón tay lạnh như băng bóp chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của cậu, Tô Vân Khanh nhíu mày, bật ra một tiếng rên khẽ, bị ép ngửa đầu lên.

Nhìn những vết đỏ hằn lên trên chiếc cổ mảnh mai của Tô Vân Khanh, Lạc Ngọc Kinh âm trầm cười lạnh:

"Ta ghét nhất là bị kẻ khác lừa gạt. Tiểu mỹ nhân, ngươi vẫn là—"

Ta không lừa ngươi.

Giọng Tô Vân Khanh khàn đi, có phần khó nhọc.

"Phu quân, động thủ đi."

Lạc Ngọc Kinh còn chưa kịp chế giễu, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến.

Một luồng kiếm khí khổng lồ như muốn xé toang trời đất, không biết từ khi nào đã giáng xuống từ nóc nhà phía sau hắn.

Ầm!

Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, gỗ vỡ vụn, bụi mù cuộn trào.

Thanh kiếm quang sắc bén ấy xé gió lao thẳng tới, nhắm thẳng vào lưng hắn.

Lạc Ngọc Kinh không kịp nghĩ ngợi, lập tức ôm lấy Tô Vân Khanh, hóa thành một luồng sáng, phi thân bỏ chạy.

Tô Vân Khanh bị Lạc Ngọc Kinh kẹp chặt trong tay, vậy mà chẳng hề hoảng loạn. Ngược lại, khi Lạc Ngọc Kinh phá cửa sổ lao ra ngoài, cậu còn ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói:

"Điện hạ nếu buông ta ra, có lẽ vẫn còn cơ hội rời khỏi Thiên Diễn thành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!