Chương 15: (Vô Đề)

Khi Tô Vân Khanh và hai người còn lại đến Thiên Diễn Thành thì vừa đúng lúc hoàng hôn, ánh chiều tà phủ đầy trời, con phố nhộn nhịp, người qua kẻ lại chen chúc, ánh đèn trong lầu các chập chờn, trên thành, pháo hoa rực rỡ, cảnh tượng phồn hoa không gì sánh kịp.

Tửu lau của Cố gia là Ngộ Tiên Lâu, tọa lạc tại trung tâm của Thiên Diễn Thành, là tửu lâu tốt nhất trong thành.

Tô Vân Khanh từ khi xuyên sách, đây là lần đầu tiên đến một khu phố đông đúc như vậy, khi nhìn xung quanh, không khỏi chú ý thêm một chút đến cảnh vật xung quanh.

An Dung Ngọc thấy Tô Vân Khanh để ý đến cảnh phố, lập tức lên tiếng: "Ở Thiên Diễn Thành, mọi người đều sống rất khá, Kiếm Tông chúng ta đối với bách tính cũng rất tốt.

Có một số môn phái khác, nhìn bên ngoài có vẻ lộng lẫy, nhưng thật ra đối với dân chúng trong thành lại tệ đến không thể tệ hơn, trước kia Kiếm Các không phải cũng thế sao, không coi người thường ra gì.

"Tô Vân Khanh ánh mắt chuyển động, đột nhiên hỏi:"Kiếm Các hiện giờ còn tồn tại không?

"An Dung Ngọc ngẩn người, rồi gãi đầu nói:"Tất nhiên là không còn nữa, Tô sư huynh ngươi không biết sao?Tô Vân Khanh:Không có gì, ta chỉ hỏi cho vui thôi.

"Cố Kiếm Minh đứng bên cạnh, nghe được lời Tô Vân Khanh, trầm mặc một lát, rồi thấp giọng nói:"Kiếm Các năm đó mặc dù bị vài đại môn phái và tôn thượng liên thủ diệt trừ, nhưng ta nghe phụ thân nói, vẫn còn một số tàn dư chạy thoát, suốt mấy năm qua chưa bắt được, hình như còn có tin tức về bọn chúng, không biết bọn chúng đang mưu tính gì.

"An Dung Ngọc giật mình:"Kinh khủng vậy sao?

"Cố Kiếm Minh do dự một chút, rồi nói:"Chỗ này đông người, đợi lát nữa ta sẽ kể cho các ngươi nghe chi tiết hơn.

"An Dung Ngọc vội vàng gật đầu. Tô Vân Khanh tự nhiên hiểu ý, liền không tiếp tục hỏi nữa. Ngay lúc này, từ xa, tiếng rao bán dần dần rõ ràng, truyền vào tai ba người."Thoại bản, thoại bản! Xuâ hí thoại bản mới ra! Có Ma Tôn và Kiếm Tôn, còn có Yêu Vương và Kiếm Tôn! Đều là do đại thủ tự vẽ, còn có bản tuyệt mật cô, bán với giá chiết bát(giảm 2% thì phải)!

"Khi tiếng rao này vang lên, sắc mặt của An Dung Ngọc và Cố Kiếm Minh đều biến sắc, trở nên vô cùng kỳ lạ. Cố Kiếm Minh là người đầu tiên nhăn mày nói:"Ta đi xem thử, là kẻ nào vô liêm sỉ như vậy, dám bịa đặt chuyện về tôn thượng?An Dung Ngọc:Đúng vậy đúng vậy, lão bản này thật quá quắt, tôn thượng đã thành thân rồi, sao còn bán những thứ này?

"Nói xong, hai người liền định đi cùng Tô Vân Khanh để đòi lại công bằng. Không ngờ, đúng lúc này, Tô Vân Khanh lại lên tiếng:"Cố sư huynh, chờ một chút.

"Cố Kiếm Minh: ? Tô Vân Khanh sắc mặt bình thản, không hề tỏ ra tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói:"Những cuốn thoại bản này chắc hẳn cũng không phải mới bán hôm nay nhỉ?"

An Dung Ngọc và Cố Kiếm Minh đồng loạt đổi sắc mặt, trông có vẻ rất kỳ lạ.

Hả... Tô Vân Khanh nói cũng không sai, những thoại bản này thật sự không phải mới bán hôm nay, nhưng trước đó, Kiếm Tôn và Tô Vân Khanh còn chưa thành thân mà?

Đệ tử tu hành đơn độc trong giới tu tiên bị bịa đặt rất nhiều, nhưng cũng không có cách nào. Nhưng giờ đây, người ta đã thành thân rồi mà còn bán mấy thứ này thì thật sự quá đáng rồi...

Tô Vân Khanh nhìn vẻ mặt kỳ quái của hai người, ngược lại lại cười nhẹ:

"Nếu như phu quân trước đây không để tâm, thì ta sao có thể để tâm được? Dù sao thoại bản đều là giả, những người bán thoại bản này cũng cần kiếm sống, để họ kiếm chút tiền không phải cũng tốt sao?"

An Dung Ngọc do dự:

"Tô sư huynh... thật sự không để tâm sao?"

Tô Vân Khanh lắc đầu, cuối cùng liếc nhìn về phía không xa, nơi có gặp tiên lâu, nói:

"Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn chút gì rồi trực tiếp về môn phái thôi."

Tô Vân Khanh đã nói như vậy, Cố Kiếm Minh và An Dung Ngọc tự nhiên không thể tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Thế là, ba người đi tới tửu lâu của Cố gia.

Cố Kiếm Minh là thiếu chủ Cố gia, vừa vào liền rất thông thạo yêu cầu một gian phòng tốt nhất, và yêu cầu không ai làm phiền ngoài người hầu mang rượu và món ăn.

Quản sự nghe xong, lập tức cười đáp ứng rồi lui xuống.Nhã gian này nói là nhã gian, thực ra diện tích cũng lên đến một hai trăm mét vuông.

Nội thất được mở rộng, chỉ dùng những rèm trúc mảnh làm vách ngăn, ánh sáng xuyên qua tạo thành những bóng đổ lốm đốm. Không xa, có một linh hồ trong xanh ấm áp, xung quanh hồ là những cây nhài nở đầy, hương ngọt ngào thoang thoảng bay vào trong phòng, mang lại một cảm giác rất thanh nhã.

Ba người ngồi xuống trước chiếc bàn dài bằng gỗ đàn hương, trên bàn đã bày sẵn những món điểm tâm tinh xảo cùng trà nóng.

Cố Kiếm Minh rót trà cho hai người, vừa đợi món ăn lên, vừa tiếp tục kể về những tàn dư của Kiếm Các.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!