Chương 12: (Vô Đề)

Giống như có một làn gió nhẹ thổi qua, không khí đột ngột yên tĩnh một lát.

Sau đó, Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Vâng, vậy tối nay làm phiền phu quân rồi."

Tiêu Tế mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Tô Vân Khanh nói xong, cậu nghĩ một lát rồi lại nói:

"Vậy phu quân, em đi tắm trước, lát nữa vào nghỉ ngơi."

Tiêu Tế hồi phục lại tinh thần, ngẩn người một lúc: Đi đi.

Tô Vân Khanh mỉm cười nhẹ, nói một câu Đa tạ phu quân, rồi quay người rời đi.

Tiêu Tế dõi theo bóng lưng của Tô Vân Khanh rời khỏi, trong mắt dường như có một chút ánh sáng nhỏ, thoáng chớp rồi dần dần bùng lên.

Từ khi mẫu thân Tiêu Tế qua đời, gian phòng này của y, ngoài bạch hổ thần quân, không ai đến thăm, luôn trống vắng tịch mịch.

Ban đầu, tẩm điện này vẫn còn lưu giữ một số vật dụng khi sinh thời của mẫu thân Tiêu Tế, nhờ vậy mà vẫn còn chút hơi người. Nhưng khi tâm ma trong lòng y ngày một sâu nặng, chỉ có thể đem những vật ấy cất vào góc khuất.

Dần dà, hơi thở của con người trong tẩm điện cũng bị thời gian bào mòn, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng chết chóc, lạnh lẽo như tuyết, trống rỗng cô quạnh.

Nhưng đêm nay, nơi này sẽ có thêm một người ở lại.

Hơn nữa, đó là người đã được y ngầm chấp thuận.

Chỉ mới nghĩ đến điều này, trong lòng Tiêu Tế đã dấy lên những cảm xúc khó tả.

Y không biết mình đang làm gì, cũng không rõ vì sao lại làm vậy.

Nhưng y nghĩ, có lẽ bản thân sẽ không hối hận.Có lẽ vì đêm nay sẽ lưu lại đây, nên Tô Vân Khanh tắm rất nhanh.

Ước chừng qua hai nén hương, cậu đã từ ngoại gian bước vào, trên người khoác một bộ trung y rộng rãi màu tuyết trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống lưng, còn vương chút hơi ẩm, phản chiếu ánh sáng một cách mượt mà trong trẻo.

Đôi chân trần mang theo một đôi mộc hài tinh xảo, sắc gỗ trầm tối lại càng tôn lên nước da trắng nõn như ngọc của Tô Vân Khanh, mềm mại tựa bạch ngọc lưu ly.

Tiêu Tế nhìn thấy, trong lòng khẽ động, nhưng ngay sau đó lại hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi:

"Sao không lau khô rồi hẵng ra?"

Tô Vân Khanh khẽ đáp:

"Sợ phu quân chờ lâu."

Tiêu Tế thoáng sững người.

Ngay sau đó, tay áo khẽ vung, một luồng gió mát lướt qua, mái tóc dài của Tô Vân Khanh lập tức khô ráo, suôn mượt như tơ.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu trong điện, gương mặt Tô Vân Khanh như ngọc ấm sáng mờ, càng tăng thêm mấy phần tiên khí thanh thoát.

Tiêu Tế nhất thời có chút thất thần.

Nhưng rất nhanh, chàng liền nhắm mắt, dời đi ánh nhìn, trầm giọng nói:

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta chép kinh thư xong sẽ tu luyện."

Tô Vân Khanh nhẹ giọng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!