Chương 10: (Vô Đề)

Tô Vân Khanh dùng đôi mắt trong trẻo xinh đẹp lặng lẽ nhìn Tiêu Tế, ánh mắt long lanh ướt át.

Tựa hồ đang chờ Tiêu Tế giải thích.

Tiêu Tế: ...

Hết cách, Tiêu Tế đành đơn giản thuật lại đầu đuôi chuyện Tô Vân Khanh ngất xỉu và mèo trắng gây họa.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tế phải giải thích nhiều lời như vậy với người khác. Lúc này nhìn dáng vẻ Tô Vân Khanh lặng lẽ trầm tư, trong lòng y bỗng dâng lên một tia khó tả không được tự nhiên.

Mà Tô Vân Khanh lại trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới lộ ra vẻ bừng tỉnh, rồi khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ:

"Phu quân đối với em thật tốt."

Lời này nếu là trước kia, Tiêu Tế e rằng sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này y đã có phần quen thuộc, vậy mà lại không hề cảm thấy gì cả.

Tiêu Tế trầm mặc chốc lát, chỉ nói:

"Ngươi ngâm thêm nửa canh giờ rồi lên, hôm nay đến đây thôi."

Tô Vân Khanh ngoan ngoãn đáp: Được.

Tiêu Tế hơi dừng lại, rồi bổ sung:

"Lần sau nếu thấy khó chịu, nhớ nói sớm."

Tô Vân Khanh khẽ sững người, sau đó nhẹ giọng đáp: Em nhớ rồi.

Không hỏi gì, cũng chẳng tỏ vẻ hiếu kỳ.

Tiêu Tế vô thức nhíu mày.

Tô Vân Khanh quá ngoan, quá nghe lời.

Dù y nói gì, tựa hồ cũng chỉ như đánh vào lớp bông mềm mại, ôn hòa hay lạnh nhạt cũng chẳng khác biệt.

Thế gian thật sự có người ôn nhu đến vậy sao?

Tiêu Tế có đôi phần hoài nghi— dù sao, tính tình của Tô Dũ và Tô Vân Lam đều không thể xem là tốt, hoặc nói đúng hơn, bọn họ yêu ghét phân minh.

Nhưng Tô Vân Khanh... y nhìn không thấu.

Tu Vô Tình Đạo quá lâu, Tiêu Tế đã gần như quên mất hỉ nộ ái ố của nhân gian là cảm giác thế nào.

Suy nghĩ một lúc, y cảm thấy có lẽ là do bản thân suy nghĩ quá nhiều—tính tình con người vốn muôn hình vạn trạng, y không nên vô cớ nghi ngờ Tô Vân Khanh.

Để chắc chắn, Tiêu Tế lại hỏi:

"Hôm nay ngươi ngất đi, là quên nói hay cố ý nhẫn nhịn?"

Những chuyện khác hắn không rõ, nhưng việc Tô Vân Khanh phản ứng chậm hơn người thường thì lại là thật.

Nói thẳng ra, chính là có chút ngốc.

Nhưng lúc này, Tiêu Tế không có ý gán từ đó lên người y.

Tô Vân Khanh nghe xong câu hỏi, im lặng một lát, rồi có chút ngượng ngùng mà khẽ rũ mi, thấp giọng nói:

"Lúc đầu em quả thực có chút cố chấp, không muốn để phu quân cảm thấy Khanh Khanh quá yếu ớt. Sau đó ngất đi... thì đúng là em không biết gì nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!