Chương 131: Một ngày đặc biệt

Ông nội Úc bị cô bé chọc cười ha hả, bàn tay khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của Viên Viên. Ông gần như không thể nhớ được đã bao lâu rồi mình không gần gũi với người thân trong gia đình đến thế.

Khu trang viên rộng lớn có đủ mọi thứ:

Người làm, trường đua ngựa, những bộ sưu tập quý giá, và cả khu vui chơi nhỏ được xây dựng đặc biệt cho các cháu trai... Duy chỉ có một điều, là không có gia đình.

Sống một mình trong một nơi như vậy, người ta vẫn cảm thấy cô đơn. Chỉ là sự kiêu hãnh đã thành thói quen qua bao năm, khiến ông nội Úc không bao giờ kể lể sự mất mát trong lòng với ai.

Ông không muốn đòi hỏi bất kỳ tình cảm nào từ người khác, kể cả từ chính con trai mình.

"Bánh mì bị Viên Viên cắn cũng vậy đó." Úc Minh Hi cười nói thêm: "Táo bị Viên Viên cắn cũng thế."

Cô bé lật đật bò dậy, che miệng anh trai: "Không được nói nữa, nói nữa bụng nghe thấy sẽ đói đó ạ!" Vừa nói, đôi mắt nhỏ lo lắng còn liếc nhìn cái bụng nhỏ không mấy lộ rõ dưới chiếc váy của mình. Viên Viên tuy không có eo, nhưng cũng không có cái bụng quá béo.

Cái cục tròn tròn nhỏ bé đó trông chỉ mũm mĩm đáng yêu, nhưng chắc chắn không phải là một cô bé mập ú.

Tiếng động cơ ô tô vọng lại từ con đường bên ngoài, nụ cười trên khuôn mặt ông nội Úc dần tắt, ánh mắt mơ màng thất thần. Ông không muốn khoảnh khắc này kết thúc, nhưng thời gian rồi sẽ đặt dấu chấm hết cho tất cả.

Người vợ đã mất sớm, để làm tròn vai trò một người ba, ông đã trở thành một người ba nghiêm khắc trong mắt người khác và cả con trai mình. Sự giáo dục nghiêm khắc

- một là đổi lấy sự tôn kính của con trai, hai là đổi lấy sự xa cách.

Úc Cẩm Kiêu có lẽ là người phản kháng nhất, nhưng lại là người con có năng lực nhất.

Năm đó khi chọn người thừa kế công ty, ông nội Úc đã do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn cho rằng nhiệm vụ quan trọng này nên giao cho anh.

Trong thâm tâm ông nội Úc, ông tin tưởng vào năng lực của Úc Cẩm Kiêu hơn bất kỳ ai.

"Ông chủ." Tài xế mở cửa xuống xe, cúi người mở cửa sau xe.

Ông nội Úc khẽ thở dài, lần lượt vuốt ve đầu ba đứa trẻ, cầm áo khoác chậm rãi đi về phía xe. Ngay cả tài xế cũng hơi bất ngờ.

Theo Ông nội Úc nhiều năm như vậy, dù ở bất cứ đâu, trang phục và cử chỉ của ông luôn tỉ mỉ, luôn giữ được vẻ thanh lịch và khí chất tốt nhất. Nhưng vào lúc này, ông tùy tiện nắm chiếc vest trong tay, hai cúc áo sơ mi đã được cởi ra.

Tài xế chưa bao giờ thấy ông chủ thoải mái, thư thái như vậy.

"Ông nội, ông nội." Cô bé thấy xe đến, ngọt ngào gọi rồi chạy ra, nằm bò ra cửa kính xe cố gắng ưỡn cổ nói chuyện: 

"Lần sau Viên Viên có thể đến nhà ông nội chơi không ạ? Viên Viên muốn chơi với ngựa con."

"Cái gì? Nhà ông nội có thể cưỡi ngựa sao?" Ánh mắt Úc Ánh Trạch sáng bừng như ngọn lửa nhỏ đột nhiên bùng lên, hào hứng nhảy cẫng lên bên xe: "Cháu cũng muốn đi, cháu cũng muốn đi!"

"Nói rồi nhé, lần sau đến nhà ông nội chơi."

Cửa kính xe đang hạ xuống một nửa bị ông nội Úc ấn xuống hết, cánh tay từ từ vươn ra vuốt ve đầu của mấy đứa trẻ. Dù luyến tiếc, nhưng ông vẫn phải rời đi.

Ông nội Úc mỉm cười, ra hiệu cho tài xế lái xe.

Đến khi xe đã đi rất xa, ông không kìm được quay đầu lại, nhìn thấy ba đứa trẻ cao thấp khác nhau vẫn đứng thẳng tắp ở cổng sân tiễn ông.

Hôm nay đúng là một ngày đặc biệt.

Tiễn ông nội đi rồi, Úc Minh Hi và Úc Ánh Trạch còn phải làm bài tập. Còn lại cô bé không cần đi học thì một mình buồn chán, đi đi lại lại, cô bé vẫn như mọi khi, nghĩ đến ba ở trong thư phòng.

Bóng hình nhỏ bé thoắt cái xuất hiện ở cửa thư phòng. Nhưng lần này, cô bé nghĩ ba chắc không để ý đến mình. Anh đang cau mày, ánh mắt sâu thẳm và u tối nhìn chằm chằm vào điện thoại một cách thất thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!