Chương 8: Bạch gia

Edit: Anita​

Đường từ Thiên Tân đến Bắc Kinh không xa cũng không gần, trên đường lại gặp phải một trận mưa to, đến Bắc Bình đã là chạng vạng.

Cũng may, lúc này mưa rơi nhỏ dần, tí tách từng giọt.

Bạch Khởi La một đường xóc nảy, lười biếng dựa vào ở trên ghế sau, buồn ngủ.

Đến rồi. Xe đến cổng của Bạch gia, Phùng Kiêu nhấn còi, lái vào đại viện Bạch gia.

Bạch gia cũng không phải là nhà kiểu tứ hợp viện cũ, mang theo phong cách Tây dương, căn biệt thự rộng lớn có vườn hoa, kiến trúc kiểu Âu châu, ở Bắc Bình cũ kĩ này tuy không phải phần độc nhất vô nhị nhưng cũng cực kì lộng lẫy.

Xe đứng ở cánh cửa được xây theo phong cách Tây dương này(*), lúc này ngoài cửa tất nhiên đã có vài vị phu nhân có dung mạo tuyệt đẹp, hoàn phì yến gầy, tiểu mỹ nhân đủ loại phong cách, cái gì cần có đều có.

(Truyện thời dân quốc, mà thời này người ta hay gọi những người đến từ châu âu là Tây Dương)

Chiếc xe mà Phùng Kiêu chạy cũng dừng hẳn, mọi người lập tức đồng loạt tiến lên, người phụ nữ dẫn đầu đặt tay nhẹ lên cửa xe, cười dịu dàng:

"Lão gia, anh đã về rồi, chúng em đã đợi từ giữa trưa."

Sau đó lập tức nhìn quanh quất về phía sau: A La đâu? A La...

Bạch Khởi La ngẩng đầu nhìn vào mắt của người phụ nữ ấy, cô ấy đỏ mắt nói :

"A La cũng về rồi, mau, mau xuống xe."

Vị này là Nhị phu nhân của Bạch Tu Nhiên, đã đi theo Bạch Tu Nhiên mười lăm mười sáu năm, xem như người nhìn Bạch Khởi La lớn lên từ nhỏ.

"Gầy rồi, nhưng lại càng xinh đẹp hơn."

Bạch Khởi La cười cười, xuống xe.

Trong tiểu thuyết nguyên tác, vị này là vào cửa sớm nhất, khi đó Bạch Khởi La mới ba tuổi, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tính cách ngang ngược hung tàn cũng không thua kém bây giờ, tiểu loli không ít lần bới lông tìm vết.

Nhưng sau đó Bạch Tu Nhiên cưới thêm không ít người nữa, bản thân cô gái nhỏ cũng dần dần lớn lên, nên cũng không nhắm vào Nhị phu nhân này nữa.

Dù sao, nhiều người như vậy, nhắm vào ai cũng được mà!

Nhưng nói thì nói như thế, mấy cô vợ bé của Bạch gia thật ra đối xử với Bạch Khởi La cũng không tệ, tựa hồ yêu thương cô rất thật lòng.

Dù sao, nam chính có bàn tay vàng mà, tất nhiên các phái nữ trong tiểu thuyết đều yêu thương y đến nỗi quên mất mình là ai, ngay cả con riêng của y cũng sẽ coi như chính mình sinh, đây mới là đại nam 9 có thể một tay che trời của tiểu thuyết dành cho nam(*).

Nhưng mà bản thân Bạch Khởi La ở hiện đại cũng mất mẹ từ nhỏ, ba cô mặc dù không phải là phú hào, nhưng gia cảnh nhà bọn họ cũng thuộc dạng trung lưu trở lên, cũng coi như giàu có. Bởi vậy ba cô cũng tái hôn mấy lần nên cô cũng đồng cảm rất sâu.

Người đàn bà nào lại có thể yêu thương đứa con riêng của chồng, do người phụ nữ khác sinh cho người chồng mà mình yêu thương chứ?

Tóm lại đã ít lại càng ít.

Sau đó, cô tham gia vào đội súng của tỉnh, không về nhà nữa.

Vui vẻ thanh tĩnh.

Có một số việc, nhìn như hòa bình êm ấm, nhưng cũng chưa chắc là sẽ thật sự như thế.

Cũng vì như thế, sau khi cô chuyển kiếp thì đối với những người này không thân cận cho lắm, chỉ nhàn nhạt.

Cũng may, cao lãnh cũng là một trong những phong cách của Bạch tiểu thư.

"A La không chỉ xinh đẹp cũng cao hơn nhiều rồi này." Nhị phu nhân nhiệt tình bước lên ôm cánh tay của Bạch Khởi La,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!