Chương 5: Rối loạn

Editor: Typard​

"Ơ không phải, tôi ngọc thụ lâm phong tác phong nhanh nhẹn, chọn tôi có gì sai?" Phùng Kiêu liếc Tạ đại thiếu một cái, giễu cợt:

"Cậu tưởng ai cũng như cậu à..."

E hèm. một tiếng tằng hắng vang lên.

Phùng Kiêu và Tạ đại thiếu liếc nhìn về phía phát ra thanh âm.

Tạ đại thiếu nghi ngờ:

"Chú Ba ạ? Sao ngài lại tới đây?"

Tạ Tam thúc cười lạnh một tiếng, nói: "Chú không tới, chú không tới thì ai giải quyết cục diện hỗn loạn này? Hôm nay chân trước thằng Hai em con vừa chặn Trần Mạn Du ở bến tàu, chân sau Trần Mạn Du đã báo đến chỗ Chương tiên sinh rồi. Chuyện này cũng kinh động đến Bạch Tu Nhiên.

Nếu không phải quan hệ chúng ta rộng, người tụi bay đắc tội ~ mẹ cũng không biết. Bây giờ chạy về nhà nói với chú Hai con cho chú, để hắn chuẩn bị lễ vật rồi mang thằng nhóc con ngu xuẩn và vợ tới chịu đòn nhận tội. Nếu không làm dịu được cơn tức giận của Bạch Tu Nhiên và Trần Mạn Du.

Chú sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Tạ, để bọn họ ra ngoài xin cơm.

"Tạ Tam thúc vốn là quân nhân, một khi nổi giận thì sắc mặt cực kỳ khó coi, sát khí toàn thân. Tạ đại thiếu thu bớt nụ cười trên mặt, có lẽ phát hiện chú Ba của hắn đúng là cực kỳ tức giận. Cũng không dám trì hoãn, vội vàng gật đầu:"Dạ, vậy để con đi.

"Tạ đại thiếu nhìn Phùng Kiêu một cái, lại tìm một chút, không thấy Từ Tiến Minh, hỏi:"Tiến Minh đâu?

"Tạ Tam thúc lạnh nhạt:"đi trước đi.

"Bây giờ Tạ đại thiếu cũng không muốn hỏi nhiều, vội vàng ra cửa. Mắt thấy Tạ đại thiếu bước nhanh rời đi, Tạ Tạm thúc nhìn về phía Phùng Kiêu, trời quang mây đãng, cảm thán:"Khiến cháu Phùng chê cười rồi.Phùng Kiêu:Cháu và lão Tạ là anh em lâu năm, cũng không có gì.

"hắn chỉ chỉ phòng bếp, nói:"Cháu đi sắp xếp một chút.Tạ Tam thúc:Đúng đúng, cậu làm đi."

Phùng Kiêu cũng quen thuộc với nơi này, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa. Có điều dù sắp xếp ổn thỏa, hắn lại không lên lầu ngay, mà định cho người một nhà người ta có thời gian đầy đủ nói chuyện nhà.

Đầu bếp làm thức ăn, hắn lại đi theo bên cạnh đầu bếp nếm thử, ăn đến bất diệc nhạc hồ*.

(*: Kiểu như vui vẻ ăn đến mức mà quên hết mọi thứ xung quanh.)

Tạ Tam thúc đi tới thì thấy cảnh tượng như vậy.

Lúc này Tạ Tam thúc thật đúng là muốn hỏi một câu giống cháu hắn, rốt cuộc Bạch Tu Nhiên đặc biệt vừa ý cái gì ở loại hàng này!

Nếu chọn loại hàng như thế này, cháu mình cũng đâu kém chút nào đâu!

Có điều, nói chung đầu óc người thông minh và người bình thường không giống nhau, dù nghĩ muốn bể đầu, cũng nghĩ không ra.

"Cháu Phùng này, cậu xem, cậu và thằng cả nhà chúng tôi cũng là anh em. Quan hệ tốt trước sau như một, chú Ba coi cậu như người trong nhà." Tạ Tam thúc nở nụ cười, có điều người như vậy, cười cũng không dễ nhìn hơn khóc được bao nhiêu.

"Đều là người nhà, cũng không dối gạt cậu.

Chú đã nhận được tin tức, Chương tiên sinh đã quyết định muốn kết hôn với quý cô Trần Mạn Du rồi. Cậu cũng thấy nhà chúng tôi đã gây ra chút chuyện. Đắc tội Bạch tiên sinh, cũng đắc tội cả Chương tiên sinh. Bây giờ chú đang quản việc nhà, cũng rất khó xử.

Chẳng qua là dù sao đi nữa cũng phải chống đỡ nhà họ Tạ, chú không thể trơ mắt nhìn nhà họ Tạ xảy ra chuyện, thế nên phải làm phiền cháu Phùng nói tốt giúp vài câu.

"Đúng là Phùng Kiêu chưa từng nghe được tin tức này, nhưng sau lúc kinh ngạc ngắn ngủi thì cũng hiểu tại sao Tạ Tam gia lo lắng. Phùng Kiêu:"Chú Ba khách sáo rồi, nếu có thể giúp, cháu nhất định sẽ giúp. Có điều, nói thật ra, chú Ba cũng đừng trông cậy nhiều vào cháu. Dù gì ngài cũng biết, cháu và nhà họ Bạch cũng không quen lắm...

"Đây cũng là nói thật. Tạ Tam thúc vỗ vỗ bả vai Phùng Kiêu:"Chú Ba biết. Nhưng dù sao thì cháu cũng là con rể tương lai nhà họ Bạch, cháu nói một câu, có tác dụng hơn một câu của chú Ba. nói chung chú Ba nợ ân tình của cháu, cảm ơn cháu.

"Phùng Kiêu gật đầu, đi lên lầu lần nữa, hắn tự mình bưng cái mâm, gõ cửa cốc cốc."Vào đi.

"Phùng Kiêu cười mỉm:"Đói bụng chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!