Chuyện gì đây?
Phùng Kiêu nhìn cái ly, rồi lại nhìn Bạch Khởi La, hết sức tốt bụng nói cho cô:
"Ly này tôi đã uống rồi."
Chẳng qua là lúc này Bạch Khởi La cũng không quan tâm anh nói gì, cô trực tiếp đặt tờ báo ngay trước mặt Phùng Kiêu, hỏi:
"Chuyện liên quan tới cô ta, anh biết được bao nhiêu?"
Phùng Kiêu kéo tờ báo gần như muốn dán lên mặt mình ra, nói: "Người ở Tùng Nguyên tỉnh Cát Lâm, Nhị tiểu thư của nhà họ Vu thương hội Tùng Nguyên, có điều cô ta do lão gia và vợ nhỏ sinh ra, khôngđược Vu lão gia yêu thích lắm. Nhưng chị dâu là người tốt, đối xử với cô ta không tệ.
Cho nên quan hệ chị em của bọn họ vô cùng tốt. Sau đó chị dâu vì sảy thai mà thân thể ngày càng xấu đi, bị bác sĩ chẩn đoán là không thể sinh con được nữa. Nhà họ Vu từng đưa Vu Lãnh Tâm đến soái phủ Phụng Thiên ở. Tâm tư của nhà họ Vu là gì, không cần nói cũng biết.
Chẳng qua là Đại soái và Thiếu soái cũng khôngcó ý này. Chuyện này cũng xong. Về sau chị dâu bị bệnh qua đời, Vu Lãnh Tâm đã từng công khai chỉ trích soái phủ sát hại Vu Du Tâm chị cô ta.
"nói tới đây, Phùng Kiêu giễu cợt nhếch nhếch khoé miệng, nói tiếp:"Bởi vì chuyện này, thiếu chút nữa cô ta bị Vu lão gia đánh chết, trở về Cát Lâm tĩnh dưỡng một năm mới khoẻ.
Sau đó trở về Phụng Thiên nhận sai, đi học trường nữ Phụng Thiên, sau khi tốt nghiệp ở lại Phụng Thiên, nhờ vào quan hệ với nhà họ Lục, bây giờ cũng xem như là một trong những danh viện của thành Phụng Thiên.
"Bạch Khởi La nghiêng đầu, mắt to ngập nước ướt nhẹp hỏi:"không phải cô ta làm giáo viên sao?
"cô nhớ, nguyên tác rõ ràng là vậy nha! Phùng Kiêu đã nhìn ra tình trạng của Bạch Khởi La hơi sai sai, say à? anh lắc đầu:"Em nghe ai nói? không phải, cô ta không có công việc."
Đầu óc Bạch Khởi La dính như tương hồ, à không, là trong đầu có một nùi len sợi, rối bời, làm sao cũng không gỡ ra được. cô nhếch miệng, dùng sức hồi tưởng, không làm giáo viên tức là vẫn chưa biết ba côsao? Bọn họ quen biết trong một buổi bán hàng từ thiện của nhà trường.
Cho nên bây giờ còn chưa biết nhau.
Trong nháy mắt cô đến gần, níu lấy cổ áo Phùng Kiêu, gần như dán vào trên mặt anh:
"anh khôngthích... ức!"
cô ợ một hơi rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thêm mấy phần, cô dùng sức bình phục một chút, nói:
"anhkhông thích cô ta nha, tại sao vậy?"
cô hiểu rõ Phùng Kiêu nhất, mặc dù anh chưa hề nói xấu Vu Lãnh Tâm một lời nào, nhưng cô lại cảm giác được trong giọng nói Phùng Kiêu không thích.
"anh nói đi, tại sao!"
cô lại đến gần thêm một chút nữa, dường như Phùng Kiêu cảm giác được đôi môi mềm nhũn của cô đãchạm phải môi anh, anh nhìn chăm chú vào mắt cô, chỉ thấy đôi mắt to lúc nào cũng trong sáng lấp lánh giờ đây lộ vẻ mờ mịt, thậm chí rất giống phủ một tầng sương mù, mà gương mặt càng thêm đỏ ửng mất tự nhiên, tựa như quả đào mật vừa non vừa ngọt.
Chắc là vì anh không trả lời, lông mi của cô run rẩy, lông mi dài như cây quạt nhỏ nhanh chóng chớp hai cái: Phùng Kiêu!
cô say rồi!
Trong nháy mắt Phùng Kiêu đã biết, cô say!
anh hết sức quân tử không động đậy, giọng nói hơi khàn khàn:
"Sao lại hỏi về cô ta?"
Bạch Khởi La nặng nề vỗ bả vai anh:
"Bảo anh nói thì nói đi! Sao lại nói nhiều như vậy! Là tôi đang hỏi anh!"
cô còn có thể hung dữ đó!
cô làm bộ hung dữ như muốn ăn thịt người:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!