Chương 30: (Vô Đề)

cô lắc tay một cái.

Quản gia: "Đây là năm xưa lão gia đổ thạch (*), mở ra được một khối ngọc, tỉ lệ tất nhiên là cực kì xuất sắc, lúc ấy còn được lên báo phỏng vấn nữa. Sau đó, lão gia dùng khối ngọc này làm thành bảy chiếc vòng ngọc, tặng cho mỗi vị di nương mỗi người một cái.

Nhưng chưa từng thấy bọn họ mang qua. không ngờ bọn họ đều mang nó tặng cho tiểu thư.

"Tính ra, hẳn là chỉ có Bát phu nhân mới còn giữ lại chiếc vòng phỉ thúy thôi. Bạch Khởi La:"...............

"Bởi mới nói, đang yên đang lành sao lại tặng vòng ngọc cho cô chứ, thì ra là họ không thích những cái này! Đúng là quá đáng mà! Đấy chính là tấm lòng chân thành của cha cô đó!"Hừ!"

Bạch Khởi La ngay cả Phùng Kiêu cũng không thèm liếc đến, trực tiếp ngồi xuống tức giận.

(Đổ thạch có hiểu là săn tìm ngọc quý từ đá như đánh cược)

Bạch Khởi La ngay cả Phùng Kiêu cũng không thèm liếc đến, trực tiếp ngồi xuống tức giận.

Phùng Kiêu cười cười, ngồi bên người cô, khuỷu tay tựa lên ghế sô pha, tay kia buông lỏng: "Em cảm thấy bọn họ không quan tâm đến tâm ý của ba em nên em tức giận?

Nhưng em thử nghĩ ở một góc độ khác thử xem, họ không phải không quan tâm tâm ý của ba em, mà là tất cả mọi người đều như thế, thật sự là không tiện mang ra ngoài, những chiếc vòng tay ấy đều giống nhau không sai một nét thì làm sao họ có thể ganh đua so sánh với nhau?

Ai dám nói mình là người đeo vòng tay đẹp nhất trong số họ? Mà nếu đem đi tặng người khác, nếu có một ngày cha em hỏi thì sao? Nhưng nếu đem tặng em thì lại khác, đây chẳng phải là món quà đầy thành ý và cảm ơn hơn bất cứ thứ gì khác hay sao?

Hơn nữa cũng dễ ăn nói với cha em hơn.

"Bạch Khởi La nghiêng đầu nhìn anh:"Tính tình của anh kỳ lạ thật."

Phùng Kiêu là thật sự kỳ quái, nhưng Bạch Khởi La lại không thể nói người này kỳ quái chỗ nào.

Hai người cứ như thế dựa vào nhau rất gần, bốn mắt nhìn nhau, chăm chú nhìn vào ánh mắt của đối phương, hai người đúng là đang liều mạng tranh hơn thua nhưng trong mắt của người khác thì lại là một chuyện khác.

Gương mặt già của lao quản gia đỏ lên, yên lặng xoay người khoát tay, ra hiệu cho tất cả người hầu trong phòng khách rời đi.

Như vậy trong cả gian phòng khách cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đột ngột tĩnh lặng làm cho Bạch Khởi La hơi không được tự nhiên, cô lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác mắt thấy không còn ai khác, hỏi:

"Sao hôm qua anh lại nói ra?"

Phùng Kiêu bật cười:

"anh không nên kể ra sao?"

Bạch Khởi La: "Đương nhiên anh nên kể chứ, nhưng mà tại sao anh lại lựa chọn thời điểm như thế. Hơn nữa chính anh cũng biết, nếu các di nương của tôi biết chuyện gì đó thì không ai là không biết cả. nóikhông chừng chỉ chiều tối nay thôi, tất cả các phu nhân ở thành Bắc Bình này đều biết hết.

Mà anhkhông phải là khách mời đặc biệt của buổi dạ tiệc từ thiện đó sao? anh làm như thế là có ý gì?"

cô cực kì nghiêm túc, mà Phùng Kiêu lại hơi nghiêng người đến gần phía trước, cách cô gần trong gang tấc, anh hít sâu một hơi, Bạch Khởi La cảm giác xung quanh mình tràn đầy hơi thở của giống đực, gắng gượng chống cự không né tránh.

Phùng Kiêu cười như có như không, anh dựa vào cô gần gần như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ non mịn trên fđôi má trắng noãn của cô, cô quả đúng là một cô bé vẫn chưa kịp lớn.

anh đặt tay lên bờ vai của Bạch Khởi La, thì thầm:

"Em nói thử xem, anh vì cái gì?"

Bạch Khởi La a một tiếng, lạnh lung nói:

"Chẳng lẽ anh muốn nói anh là vì lấy lòng tôi nên mới nói? Phùng Kiêu, anh có cần buồn cười như thế hay không! anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?"

Phùng Kiêu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!