"Ngạc nhiên chưa? Có thấy bất ngờ không?"
Cho đến giờ phút này, Lương Bát thúc mới hiểu rõ, từ phút giây Bạch Khởi La xuất hiện kia đã định trước thất bại của ông ta.
"Tôi là nguyên lão của Lục hệ, các người không thể như vậy..."
Pằng!
Tiếng súng vang lên, một phát súng bắn vào bả vai ông ta, Lương Bát thúc gào lên một tiếng, khôngdám tin, ông ta nhìn về phía người đã động thủ, Phùng Kiêu phía xa xa lạnh lùng nhìn ông ta, bình tĩnh: Tôi có thể!
anh không nhúc nhích, vẫn ngồi trên tường rào, tỉnh táo thản nhiên:
"Lương Bát thúc, chú cảm thấy tôi bắn chú thành cái rổ, thì sẽ có người ở Lục hệ truy cứu tôi sao? Sợ là bọn họ hận không thể giết chú thìcó, tránh bị chú dính líu tới. Chuyện ngu xuẩn như vậy, cũng chỉ có chú mới làm được."
Trong nháy mắt anh lên nòng, nhắm vào ông ta lần nữa, sắc mặt Lương Bát thúc tái nhợt, ông ta dùng sức co người lại, cà lăm:
"Đại chất tử, đại chất tử, cháu làm gì vậy! Chú và cha cháu..."
Chíu!
Lại thêm một phát súng, trực tiếp bắn vào cánh tay bên kia của ông ta, Lương Bát thúc nhiều năm ngồi ở chức vị cao, nào chịu được nỗi đau này, ông ta gào khóc thét chói tai, cuồng loạn.
"Chú còn mặt mũi mà nhắc đến cha tôi sao?
Chú và cha tôi là anh em kết nghĩa, chú cũng nhìn tôi từ nhỏ đến lớn. Tôi vẫn luôn rất tôn kính chú, kết quả chú đối xử với tôi như vậy sao? Ngấm ngầm giết vợ tôi hả? Hay nên nói là, sát hại vợ tôi cũng chỉ là một vũ khí sắc bén để nhằm vào nhà họ Phùng chúng tôi đúng không?
Tôi thật sự không biết nhà họ Phùng chúng tôi đã làm chuyện gì có lỗi với chú!Lương Bát thúc:không phải, không phải!
"Phùng Kiêu bóp cò lần thứ ba, Lương Bát thúc chỉ cảm thấy là Phùng Kiêu điên thật rồi, ông ta kêu la:"Thằng nhóc con mày, có bản lĩnh thì giết tao đi.Ha!
"Đột nhiên Bạch Khởi La cười nhạt, cô nhẹ giọng:"Chết không đáng sợ, đáng sợ là không chết được.
"cô xoay người nhón chân một cái, nhảy lên xe hơi của Lương Bát thúc, cô ngồi ở nóc xe, từ trên cao nhìn xuống Lương Bát thúc. Đột nhiên Lương Bát thúc chửi rủa:"Vừa rồi nổ súng sao không bắn chết mày đi, tại sao không bắn chết mày chứ, nếu mày chết, thì cũng không xảy ra những chuyện này!
"Ông ta quay đầu nhìn về phía Phùng Kiêu, căm hận:"Phùng Kiêu, từ nhỏ tao đã xem mày là cháu, hôm nay mày lại vì con nhỏ này mà đối xử với bậc cha chú tao như vậy. Đây chính là tôn kính của mày hả?
Chín năm đó tao với cha mày làm anh em cùng liều mạng, cha mày và lão Lục tranh đấu kịch liệt, nhưng tao đứng về phía cha mày! Nhiều năm như vậy, tao vẫn đứng bên cạnh cha mày như cũ.
Nhưng cha mày ngu xuẩn, hắn ngu ngốc kém cỏi chỉ biết dùng sức trâu mà làm, kết quả hiện tại biến thành cục diện be bét như thế này. hắn thìtốt rồi, tìm cho mày đường lui, kiếm được một nhà vợ quyền lực.
Cũng để lại đường lui cho chính mình. hắn vơ vét đầy bát đầy bồn rồi rút lui đi xuống. hắn có từng suy nghĩ cho bọn tao không? Bọn tao phải làm sao? Vì lúc đầu tao đứng về phía cha mày, ba bốn năm nay lão Lục ngầm cắn tao, hết sức phòng bị. Nhiều năm như vậy, tao được cái gì?
Dựa vào cái gì mà nhà mày có thể toàn thân trở ra chứ? Dựa vào cái gì tụi mày có thể sống tốt, còn tao thì không hả?
Nếu chết thì mọi người cùng chết, tao cũng khôngtin vị hôn thê của mày chết đi, thì Bạch Tu Nhiên có thể bỏ qua cho nhà họ Phùng tụi mày!
"Mặc dù tuổi đã cao lại trúng ba phát súng, nhưng ông ta vẫn còn có thể hăng hái chửi bới:"Hơn nữa, ban đầu nhà họ Lương bọn tao cũng từng cầu hôn Bạch Tu Nhiên, dựa vào cái gì mà y dám coi thường con trai tao chứ? Con trai tao có chỗ nào thua kém thằng nhóc con nhà mày đâu?
Bạch Tu Nhiên chính là cái thứ có mắt như mù, y cái này coi thường cái kia cũng coi thường, y cho rằng y là ai hả? Chẳng phải y nói con gái y là tiểu công chúa hay sao?
Thế thì giết nó chết đi.
"Lúc này ông ta đã mù quáng:"Nó chết là tốt, nó chết rồi, không có ai sống tốt được! Chẳng phải là người người muốn kết hôn với Bạch Khởi La hay sao?
Như vậy thì không có ai lấy được nó!Hoá ra, trái lại là lỗi của Bạch Tu Nhiên tôi.
"một giọng nam vang lên, Bạch Tu Nhiên đi ra từ con hẻm bên kia, y mặc áo sơ mi màu tím, trong nho nhã lộ ra lạnh lùng khó tả. Dù đến lúc này, y còn cười một tiếng. Bạch Khởi La đi đến bên cạnh Bạch Tu Nhiên, nói:"Ba, sao ba tới đây?
"cô khoác lên cánh tay Bạch Tu Nhiên, cười yếu ớt:"Đừng để ý tới con chó điên này sủa bậy cái gì, có vài người tự cho mình là người bị hại để thuyết phục mình làm chuyện xấu đó mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!