Thùng thùng thùng! Tiếng đập cửa vang lên, Phùng Kiêu còn buồn ngủ đứng dậy mở cửa, người ngoài cửa chính là Lục thiếu soái, hắn kinh ngạc nhìn cái đầu rối bù như ổ gà của Phùng Kiêu cùng vết bầm tím trên mặt, nhíu mày hỏi: Bị Đánh?
Phùng Kiêu sao cũng được trở lại trên giường, tiếp tục ngã xuống:
"Cha vợ của tôi nổi giận."
Lục thiếu soái bật cười, khóe miệng cong cong, hắn nói cực kì chắc chắn:
"Cậu lại tìm đường chết."
Phùng Kiêu:
"Có chuyện gì thì nói mau, đêm hôm khuya khoắc, bây giờ mấy giờ rồi, mà anh còn chạy đến chỗ tôi để tán gẫu thế?"
anh xê dịch đầu, nhặt đồng hồ lên nhìn thoáng qua, không nói gì:
"3 giờ rưỡi khuya, anh có còn là người nữa không?"
Lục thiếu soái châm một điếu thuốc, hắn ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Phùng Kiêu, nói:
"Tôi đã nhắc nhở bọn họ, bọn họ hẳn sẽ có hành động trong thời gian tới. Có muốn tôi giúp một tay không?"
Phùng Kiêu đưa tay lên khoát khoát:
"anh thì thôi đi, ngay cả người của tôi mà tôi còn không sử dụng thì cần gì anh giúp. Bọn họ đều là những lão cáo già của Lục hệ, người của Phụng Thiên đến hay khôngchẳng lẽ bọn họ còn không biết sao. Để tôi tìm người bên ngoài theo dõi bọn họ."
Phùng Kiêu dùng gối đắp lên mặt, nói:
"Đừng hút thuốc trong phòng tôi, có về thì nhớ đóng cửa lại giùm, cảm ơn."
Lục thiếu soái trợn trắng mắt, trực tiếp đạp thẳng lên chân anh, nói: Còn một chuyện nữa.
Phùng Kiêu thật sự là bất đắc dĩ, anh uể oải ngồi dậy:
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Lục thiếu soái: "Ba tôi và lâu người què gần đây tranh đấu gay gắt lắm, tôi lại thấy tiếp tục như thế không ổn, nói không chừng sẽ có đánh nhau. hiện tại thì nhìn ai hơn thêm không biết xấu hổ trở mặt, thời gian tới có lẽ sẽ hủy bỏ tất cả ngày nghỉ phép.
Cậu cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian này tranh thủ dẫn vị hôn thê của cậu đi chơi đi.
"Phùng Kiêu ném gối về phía Lục thiếu soái, cảm khái:"Sao ba anh lại rắc rối như thế chứ!Lục thiếu soái:Nhưng xét ở nhiều phương diện và thể diện thì dù sao cũng sẽ đợi đến khi cậu tham gia xong hôn lễ của Trần Mạn Du mới trở về.
Tóm lại, có gì sẽ thông báo trước với cậu một tiếng.Phùng Kiêu:Haiiiz, anh nói tôi nghe thử, bọn họ đang tranh cái gì? Rốt cuộc bọn họ đang tranh với nhau cái gì?
"anh thật sự không thể hiểu được:"Ông bác già đầu óc bị nước vào rồi à? Quyền lợi, tài phú, bọn họ đãcó được quá nhiều, nhưng bọn họ còn muốn bao nhiêu?
Lòng tham không đáy sao?Lục thiếu soái:Được rồi, ngủ đi.
"Lục thiếu soái dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy:"Tôi đi đây.Phùng Kiêu:Cút đi, cút đi!Reng, reng, reng!
"Điện thoại đột nhiên vang lên, Phùng Kiêu trợn trắng mắt:"Còn ngủ con mẹ gì nữa ~ haiiz!
"anh nhận điện thoại:"Phùng Kiêu.
"Đầu kia điện thoại là giọng của Từ Tiến Minh:"Phùng Kiêu, bắt được người rồi, cậu đến tổng cục cảnh sát một chuyến đi, có chút vấn đề.
"Phùng Kiêu quyết đoán:"Tôi đến ngay.
"anh đứng dậy mặc quần áo, nói:"Mọi người đúng là không muốn anh đây được nghỉ ngơi mà, anh chấp nhận số mệnh thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!