Chương 27: Yêu tinh đánh nhau

Phùng Kiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Thiếu soái, thật lâu sau, đột nhiên nhướng mày nhếch miệng:

"Cậu nói, tất nhiên tôi tin."

anh cúi đầu bắt đầu tiếp tục ăn, nói:

"không phải là tôi không tin cậu, chủ yếu là tôikhông yên tâm về ba cậu. Ba cậu ấy à? Dễ sa vào tà đạo, ai biết ông ấy có vì muốn Bạch Tu Nhiên đến Lục hệ, mà có thể xuất ra chiêu trò mờ ám gì không chứ?"

Lục Thiếu soái hừ một tiếng, dựa vào ghế, nghiêm túc:

"Dù ba tôi dễ sa vào tà đạo, nhưng cũng có não, biết người nào nên động, người nào không nên động. Bạch Tu Nhiên quá thông minh, dùng loại thủ đoạn này có khác gì tự đưa đầu mình cho người ta đâu chứ. không có đầu óc mới làm như thế."

"Haiiiz, bởi mới nói, gần đây tôi và A La nhà tôi luôn chơi đùa với nhau kiểu này, quả nhiên thân thủ cũng bén nhạy không ít nhỉ. Có điều động tác của anh nhẹ một chút, nếu không anh không kiếm đâu ra một người đàn ông tốt như tôi để bồi thường cho A La nhà tôi đâu."

Lục Thiếu soái liếc mắt một cái, bóp bóp ngón tay:

"Đánh chết trước rồi nói sau!"

Động tác của hai người rất nhanh, sĩ quan phụ tá đứng ở cửa phòng VIP thấy hai người đánh nhau nhưng làm như không phát hiện.

Quả nhiên, thấy cảnh này riết nên quen rồi.

anh thản nhiên nói tiếp:

"Tóm lại phải bảo đảm an toàn cho A La của chúng tôi trước, còn những thứ khác, người cũng ở trong tay chúng ta rồi, cũng không quá khó khăn đâu đúng không?"

Từ Tiến Minh:

"Vậy tôi sẽ đi xử lý ngay bây giờ."

Phùng Kiêu: Cám ơn.

Từ Tiến Minh đứng dậy, thẳng thừng:

"Nên thế, chúng tôi không thể để bất kỳ người nào lợi dụng cơ hội này để lôi kéo khỏi Bạch Tu Nhiên khỏi Bắc Bình."

Cho nên Phùng Kiêu kết luận, mấy cửa tiệm này có vấn đề.

Lời của Phùng Kiêu khiến Tạ Tam gia lập tức cảnh giác, ông ta không phụ trách việc kinh doanh trong nhà, nhưng nếu việc kinh doanh của gia tộc xảy ra chuyện như vậythì rắc rối lớn. Khóe miệng của ông mím chặt:

"Cám ơn cậu đã nhắc nhở cho nhà chúng tôi, ân tình này của cậu, chú Ba nhận. Cậu có chuyện gì, cứ nói với chú Ba."

Phùng Kiêu: ...............

anh xuýt xoa một tiếng, kêu đau bị cô kéo vào phòng.

Vừa vào phòng, Phùng Kiêu tựa người vào cửa, anh mỉm cười:

"Tôi nên cởi quần áo trước hay tắm trước đây?"

Quả đấm của Bạch Khởi La trực tiếp vung tới, không thể nhịn được nữa cũng khôngcần nhịn nữa.

Phùng Kiêu đoán được cô muốn động thủ, nhanh chóng tránh được, cười ha hả:

"Em đoán xem nếu chúng ta đánh nhau, bên ngoài sẽ suy đoán thế nào?"

anh làm bộ suy nghĩ một chút, nói:

"Tôi đoán bọn họ chắc chắn sẽ không cảm thấy chúng ta đang đánh nhau, hẳn sẽ cảm thấy việc chúng ta làm là... yêu tinh đánh nhau?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!