Edit: Anita
Bạch gia, gà bay chó sủa.
Cũng may, cuối cùng Bạch Khởi La đã khống chế được cục diện.
Các di nương đều có chút xấu hổ, cun cút rúc ở trong góc, không dám thở mạnh. Bọn họ rất hiểu lão Bạch, y nhất định sẽ không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng lão Bạch không đánh phụ nữ, không có nghĩa là tiểu Bạch sẽ không đánh! cô ấy là một bé gái thì đâu thèm quan tâm đến loại chuyện này!
Cũng chính vì như thế, nên tuy rằng Bạch Khởi La đã khống chế được hiện trường, nhưng mọi người lại thấp thỏm run rẩy không thôi.
Bạch Khởi La cau mày liếc mắt một vòng, hỏi:
"Ai có thể nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trong nháy mắt, tất cả di nương đều nhìn về phía Nhị phu nhân, Nhị phu nhân tức muốn hộc máu, những người này mỗi khi có chuyện đều nghĩ đến Nhị phu nhân, nhưng bình thường cũng đâu có thấy bọn họ tôn kính cô chút xíu nào đâu.
Nhưng dù sao cũng là cô chưởng quản gia đình này, nên đành phải mở miệng: Là do...
Được rồi!
Bạch Tu Nhiên đột nhiên mở miệng:
"Chuyện bậy bạ của các em ngưng ở đây được rồi. Đừng làm bẩn lỗ tai A La nhà chúng ta!"
Con gái cưng của y vẫn còn là trẻ con đó, làm sao nghe được những lời nói thô tục bậy bạ của bọn họ được?
Hơn nữa nếu giận mà bỏ đi ra ngoài thì sẽ nguy hiểm đến bực nào? Y hít một hơi thật sâu, cảnh cáo:
"Lần này, niệm tình các em không có ác ý, anh xem như bỏ qua. Nhưng nếu để anh nghe được những lời nói hàm hồ bậy bạ này thêm lần nào nữa thì cút ra khỏi Bạch gia!"
Mấy di phu nhân đáng thương, đáp lí nhí như muỗi kêu: Dạ biết.
Bạch Khởi La khẽ chau mày, không truy cứu nữa.
Phùng Kiêu dựa vào cửa, trong đôi mắt đen sâu của anh thoáng qua nụ cười, nhìn thấy mọi người bắt đầu hoà hợp lại, anh lên tiếng:
"Được rồi, được rồi, chuyện này..."
đang chuẩn bị lên tiếng giảng hòa thì nghe tiếng kèn xe từ bên ngoài truyền đến, anh nhanh chóng quay đầu, sau đó nói: Là dì nhỏ.
anh ngừng câu chuyện, bước ra cửa trước, sắc mặt của Trần Mạn Du không được tốt lắm, miệng cômím thật chặc, trên gương mặt vốn luôn tinh xảo nay xuất hiện một nếp nhăn nhỏ, làm cả người có vẻ càng thêm nghiêm túc.
Bạch Khởi La tiến lên đón, cười tủm tỉm:
"Dì nhỏ, sao dì lại đến đây?"
Có thể là nhìn thấy cháu gái đang vui vẻ nên gương mặt đang căng thẳng của cô ấy thả lỏng không ít. Nàng nở nụ cười, nói:
"Sao A La lại ăn mặc như thế này?"
Ánh mắt lại dừng ở trên người Phùng Kiêu, nói:
"Chắc chắn là cậu lại dụ dỗ A La nhà chúng tôi làm càn làm quấy nữa phải không?"
Phùng Kiêu mỉm cười:
"Dì nhỏ, sao lần nào dì cũng nghĩ là cháu xúi hết vậy! Cháu oan lắm! Dì nhỏ tha mạng!"
Trần Mạn Du bĩu môi, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!