Chương 22: Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn

Edit: Anita​

Lục thiếu soái xấu hổ một giây, tầm mắt lướt từ mái tóc còn ướt của cô, cuối cùng dừng lại ở y phục của cô, chần chờ một chút, nói: Lão Ngũ đâu?

Bạch Khởi La:

"anh muốn tìm anh ấy sao? Vậy chờ một chút đi, anh ấy đang tắm."

Lục thiếu soái:

"....................."

Nhìn thấy cô không có một chút ngượng ngùng cùng thẹn thùng nào, thậm chí cũng chưa hề né tránh hắn, trong lúc nhất thời ngược lại có chút không biết nên mở lời như thế nào.

hắn hít một hơi thật sâu, rốt cục khôi phục lại gương mặt không chút thay đổi:

"không mời tôi vào ngồi sao?"

Bạch Khởi La nghĩ đến túi đồ kia, quyết đoán nói: không tiện.

Lục thiếu soái: ...............

Lần đầu tiên trong đời hắn bị người ta nói đến nghẹn lời, nhưng hắn đúng là vẫn còn cố gắng chống cự, nghiêm túc nói:

"Vậy em phải gọi lão Ngũ nhanh một chút. Vừa rồi, ba em có gọi điện thoại tới phòng tôi."

Ngừng một chút, nói tiếp:

"Tìm hai người, ông ấy bảo tôi sang đây xem thử có gặp hai người ở bên này hay không."

Bạch Khởi La cảm thấy cực kì khó hiểu, cô hỏi:

"Tìm chúng tôi thì sao lại gọi tới chỗ anh? Gọi thẳng đến đây không phải tốt hơn sao?"

Sao ba cô lại làm điều thừa như vậy chứ!

Lục thiếu soái nhếch miệng, đáp thẳng thừng: "Ba em sợ gọi đến đây mà em lại là người bắt máy, ông ấy sợ không kiềm chế được vác đao lại đây chém chết Phùng Kiêu. Cho nên mới bảo tôi tới đây xem thử, xem như để ông ấy có chút giảm xóc.

Nếu em đã ở đây, tôi nghĩ ông ấy cũng yên tâm rồi… Ách, không chắc ông ấy có yên tâm hay không nữa, tóm lại, biết em có ở đây là được. Hai người nhanh lên một chút, tôi đến nhà em trước đây.

Tối hôm nay Bạch gia mở tiệc đãi khách, hắn là một trong những vị khách của họ, nhưng hiện tại xem ra, cơm chiều có lẽ, có lẽ, chắc là… không thể ăn uống yên ổn rồi.

hắn quyết đoán:

"Tóm lại, em bảo lão Ngũ tự thắp nhang cầu phúc cho mình trước đi." nói xong, quay đầu rời đi.

Bạch Khởi La nghi ngờ đánh giá bóng lưng của Lục thiếu soái, không biết người này rốt cuộc lại muốn làm gì.

cô tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, gọi: anh họ!

Lục thiếu soái dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cô: Hửm?

cô không muốn hắn đem chuyện bọn họ lén lút chung đụng nói ra sao?

Bạch Khởi La:

"Sao anh lại đến nhà tôi vậy?"

Đôi mắt to của cô đặc biệt sáng ngời, tươi mát động lòng người, ánh mắt Lục thiếu soái lóe lên, bình tĩnh đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!