Chương 21: Thư Hùng song sát

(biên lại từ Hắc Bạch song sát, trong đó thư là nữ, hùng là nam.)

Editor: Typard

Beta

-er: Hằng Lê​

Bạch Khởi La ngồi trước gương, có chút choáng váng.

Phùng Kiêu gom phấn thoa trong tay lại, giọng điệu đương nhiên:

"Em yên tâm đi, tôi giúp em cải trang, chắc chắn người khác không nhận ra."

Bạch Khởi La: .........

Dịu đi một chút, cô giương mắt lên nhìn anh, có vẻ như không tin tưởng lắm, hỏi:

"anh cũng biết hóa trang hả?"

Phùng Kiêu cực kỳ bình tĩnh đáp: không biết.

anh đến gần Bạch Khởi La, muốn thoa lên mặt cô, sống lưng Bạch Khởi La ngửa về sau một chút, nghi ngờ:

"anh đã không biết làm, còn dám chủ động đến hóa trang cho tôi?"

Phùng Kiêu chậm rãi nói lý với cô:

"Chỉ làm em thành kẻ đen đúa xấu xí mà thôi, cần gì phải hóa trang? không biết hóa trang như tôi thì càng tốt á! Dù sao thì nếu tay nghề tốt cỡ dì nhỏ của em, ai mà khôngnhận ra em chứ! Thủ đoạn của chúng ta làm là không để bất cứ ai biết được."

Bạch Khởi La: Đổi từ thủ đoạn đi.

Phùng Kiêu:

"Hành động anh hùng vô danh của chúng ta không thể để bất cứ ai biết được."

Bạch Khởi La hoàn toàn nghẹn lời nhìn Phùng Kiêu, rốt cuộc thấy được cậu bé kho báu (*) trong truyền thuyết.

(Đây là thuật ngữ mạng, nó gần như mang nghĩa xấu, kiểu như một người mang đầy ý nghĩ xấu xa, nhiều như kho tàng, xuất hiện hoài không ngớt, đoạn trên ý bảo anh chàng này chiêu trò nhiều như kho tàng, sử dụng hoài không hết)

cô nhếch miệng, tùy ý:

"Được rồi, vậy anh hóa trang cho tôi đi."

Phùng Kiêu xích lại gần Bạch Khởi La, nhẹ nhàng thoa mật phấn màu sắc quái dị lên mặt cô, quả nhiên kỹ thuật của anh chưa ra hình dáng gì, thoa tới thoa lui, không hề đều đặn, có điều ấy thế mà Phùng Kiêu lại thật là hài lòng chính mình, anh thoa đến quanh mắt cô, lực tay thả rất nhẹ:

"Hơi nhắm mắt mộtchút."

Bạch Khởi La nghe lời nhắm mắt lại, nhưng mặc dù nhắm mắt, nhưng có vẻ không yên tâm về anh lắm, lông mi cong vểnh nhẹ nhàng nhúc nhích, tránh tránh né né. Phùng Kiêu bật cười, mở miệng:

"Em đừng sợ, tôi cũng đâu có ăn em. Cứ cho là tôi thuộc loại đói bụng ăn quàng đi, nhưng với gương mặt này của em bây giờ tôi cũng không ăn vô đâu."

Dù anh đang nói, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, Bạch Khởi La cảm thấy hơi thở của anhquanh quẩn bên mũi cô, chung quanh hai người đều là mùi phấn.

Bạch Khởi La không để ý tới lời của nhạo báng của anh, mà hỏi:

"Cái mùi phấn này, che giấu kiểu gì?"

"Cứ để vậy thôi. không kỳ lạ chút nào đâu, mà còn có thể nói rõ hình tượng thân phận của chúng ta." Phùng Kiêu thoa quanh mắt xong, gật đầu mỉm cười, đầy thỏa mãn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!