Edit: Anita
Lần này Lục Mỹ Lệ tới Bắc Bình là vì tham gia hôn lễ của Trần Mạn Du, tuy rằng khoảng cách hôn kỳ còn một tháng, nhưng cháu gái bên họ ngoại như cô thì sao giống như những người ngoài, nên cô phải chạy đến giúp đỡ đầu tiên.
Nhưng liếc thấy Khởi La đối với đề tài này có vẻ không hứng thú lắm, đoán có thể là cô gái này khôngnỡ xa rời được dì nhỏ nhà mình, bởi vậy cũng không đề cập thêm nữa.
"Hành lý của chị còn đang ở chỗ Triệu Khanh Xuân, lát sau anh ta sẽ đích thân đưa tới. Tiểu Ngũ Tử, cậu nhớ nhận giúp chị, đừng để mấy người ở Bạch phủ làm, bằng không tám cái loa phóng thanh kia không biết đồn đại thành thứ gì."
Lục Mỹ Lệ một chút cũng chẳng kiêng dè chuyện mình nuôi trai lơ, nhưng, nhưng cũng không thích mình lại là đề tài cho người ta đàm tiếu.
Phùng Kiêu: Được.
Xe chậm rãi lái vào sân của Bạch gia, nhưng chỉ mới chạy vào sân thôi đã cảm thấy có chút chật chội, sân của Bạch gia phủ rợp bóng cây xanh bởi vậy chỗ đậu xe cũng không nhiều lắm, mà lúc này trong viện đã có bảy tám chiếc xe đang đậu, thoạt nhìn có vẻ khá chật hẹp.
"Sao lại nhiều khách như vậy?"
Bạch Khởi La hơi hơi nhíu mi.
Phùng Kiêu gục trên tay lái, phiền muộn:
"Phụ thân đại nhân yêu dấu của tôi đến rồi."
Còn không chờ Bạch Khởi La phản ứng, Phùng Kiêu càng thêm phiền muộn:
"Lần trước tôi vì chút chuyện nhỏ mà đắc tội với cha tôi, ông ấy thấy tôi là sẽ đánh ngay, em cản giúp tôi được không?"
anh cười lấy lòng, nịnh nọt nói:
"Qua chuyện này, em muốn đánh tôi thế nào cũng được, miễn đừng để ông già tôi ra tay là được, tuổi của ông đã lớn như vậy rồi, đánh tôi không chết, ngược lại sẽ làm ông tức giận đến mức lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì ảnh hưởng hôn sự của chúng ta lắm. Em thấy đúng không?"
Bình tĩnh mà xem xét, sống đã hai đời, Bạch Khởi La chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như thế.
cô cười lạnh: anh nằm mơ đi.
cô trực tiếp mở cửa xe, khiêu khích:
"anh vẫn còn một cách là chạy trốn đó thôi."
"Nếu tôi chạy trốn, thì chẳng khác nào sẽ hoàn thành lời đồn tôi muốn đào hôn?" Phùng Kiêu vô cùng đau đớn:
"Sao em lại có thể gài bẫy tôi như thế chứ? Tôi không đi, tôi nhất định phải cưới em về. Đánh thì đánh? Vả lại, chị cả à, chị cũng không thể nhìn em bị đánh chứ?"
Lục Mỹ Lệ nghiêm trang, nói:
"Vị hôn thê của cậu còn không thèm quan tâm cậu, thì chị quan tâm cậu làm gì? Vả lại, chính cậu luôn thích tìm đường chết thì cậu cũng phải gánh vác hậu quả chứ? Lần trước cậu làm Tam đại gia giận đến mức nằm ở bệnh viện hai tháng. Cậu nói xem cậu có đáng bị đánh không?"
Bạch Khởi La giống như người phụ họa cho ca sĩ, không ngừng lập lại:
"Đáng bị đánh không? Rất kỳ cục! Cực kì kỳ cục!"
Lục Mỹ Lệ phì cười, nhìn người này xong lại quay sang nhin người kia, đột nhiên cảm thấy hai người này cũng thật xứng, đều ngông nghênh nghịch ngợm như nhau.
Người ta hay đồn đại rằng, Bạch Tu Nhiên đầu tư chưa từng thất thủ. hiện tại trước mắt, đâu chỉ đầu tư không bao giờ thất thủ, có lẽ ngay cả việc chọn con rể cũng sẽ không thất thủ.
cô cười cười, ôm vai Bạch Khởi La:
"Được rồi, được rồi, đi vào trước đi."
Quả nhiên, vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy phòng khách vô cùng náo nhiệt, Bạch Tu Nhiên đang ngồi ở vị trí chính giữa, trong đám khách viếng thăm, quả thực hạc trong bầy gà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!