Editor: Typard
Phùng Kiêu quay cửa kính xe xuống nhìn một cái, kinh ngạc: Chị cả à?
anh cũng không kinh ngạc lắm, nên nhanh chóng bật cười:
"Haiiiz, sao chị lại ở đây vậy?"
Lục Mỹ Lệ không cần biết đúng sai, trực tiếp lôi đầu anh ra, chui vào trong nhìn một cái:
"Để chị xem cậu đang lêu lổng với đứa nào, cậu đúng là không coi em họ chị ra gì... A La?"
âm thanh phía sau dần biến mất.
Bạch Khởi La ngước mắt lên nhìn, hơi suy nghĩ một chút, mở miệng dò xét: Chị họ!
"Em còn nhớ có người chị họ là chị hả? Ra nước ngoài ba năm cũng không gửi một cái điện báo, đúng là con nhỏ không có lương tâm."
Lục Mỹ Lệ nguýt cô một cái.
cô lập tức xuống xe, cười nhẹ, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
"Là em sai là em sai, bây giờ nhận lỗi với chị. Chị tới lúc nào vậy?"
Bạch Khởi La rất gần gũi với Lục Mỹ Lệ, nói:
"Hay là chị họ đến ở nhà em nhé?"
Toàn thân Lục Mỹ Lệ mặc sườn xám đỏ thẫm, cộc tay thêu chỉ tơ vàng, tỏa hương thơm, đập vào mặt.
cô có ấn tượng với Lục Mỹ Lệ, con gái lớn của Lục đại soái, chị họ xa của cô, nhưng mặc dù là bà con xa, bởi vì đều có tính tình thích gây chuyện giống Bạch Khởi La, nên nói chuyện hợp, quan hệ cũng không tồi.
Trong sách miêu tả cô ấy là:
Bình thường giọng oang oang, khí phách ngút trời, dù rất thích đắp vàng bạc lên toàn thân, nhưng cũng là một người có tính năng lực xử lý công việc.
Cùng lứa nhà họ Lục, cũng xem như có vài người tài giỏi, nên người ngoài không hề dám khinh thường vì cô ấy là con gái.
cô ấy và mấy người em trai ruột Lục thiếu soái, Phùng Kiêu, và đại thiếu gia nhà họ Tạ kết nghĩa với nhau từ nhỏ.
Vì Lục Mỹ Lệ lớn nhất, nên mấy người đó gọi cô ấy là chị cả; mà trong mấy người họ, Phùng Kiêu là nhỏnhất, đứng thứ năm.
"Tất nhiên chị phải đến ở nhà em rồi, xem thử đám hồ ly tinh nhà em có gây họa gì không." Lục Mỹ Lệ nhìn lướt qua Phùng Kiêu xuống xe theo, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó tầm mắt rơi vào trênngười Bạch Khởi La, mắt sáng như đèn pha săm soi.
Bạch Khởi La nhẹ giọng: Sao vậy, có gì hả?
Cũng không trách cô căng thẳng, Lục Mỹ Lệ nhìn cô, cứ như chị họ của cô nhìn cô.
không sai, sở dĩ cô thân cận với Lục Mỹ Lệ như vậy, hoàn toàn là vì vẻ ngoài của Lục Mỹ Lệ rất giống chị họ cô trước khi xuyên qua, tính tình cũng rất giống.
"Hai đứa, không làm chuyện gì xấu đó chứ?"
Giọng Lục Mỹ Lệ gần như là quát từ trong cổ họng ra, khiến người nghe cảm thấy sợ hãi đến luống cuống.
Phùng Kiêu bật cười, ngậm một điếu thuốc đốt lên:
"Ôi không có đâu chị cả, chị đừng hù họa con nít được không? âm dương quái khí như thế. Sao thế? Chúng em đường đường là hôn phu hôn thê. Cho dù làm gì thật, cũng không kỳ lạ đúng không? Tất nhiên, chúng em là thiếu nam thiếu nữ thuần khiết, chắc chắn không biết làm gì đâu."
Lục Mỹ Lệ nhấc tay tát lên đầu anh mắng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!