Chương 10: Hắn ngứa da muốn ăn đòn

Edit: Anita

Đôi mắt to sáng rực rỡ của Bạch Khởi La hơi híp, cô bóp bóp nắm đấm, phát ra tiếng vang rôm rốp.

Phùng Kiêu cười híp mắt nhìn cô, đưa ra lời bình cực đáng đánh đòn: Giòn và ngọt ghê.

Nếu đây không gọi là khiêu khích, Bạch Khởi La sẽ đem đầu cô chặt xuống làm cầu đá.

Cơn giận của cô dâng lên hừng hực, nhấn mạnh lên vai anh không hề do dự:

"anh ra đây, tôi có lời muốn..."

Phùng Kiêu giống như không có chút sức lực nào, ngã thẳng vào ghế tựa của sô pha phía sau, Bạch Khởi La vừa chạm vào vai anh thì bị mất đà ngã nhào về phía trước... Thời khắc mấu chốt, cô đưa tay chống lên lưng ghế sô pha, gần trong gang tấc.

Mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, Bạch Khởi La dựa vào anh quá gần, gần đến mức chỉ cần cô nhếch nhẹ cánh môi là có thể hôn lên đôi môi mỏng đang cong cong của anh. Mà lúc này, cô càng thêm nhìn thấy rõ nét giảo hoạt trong đôi mắt đen của anh cùng với vài sợi râu mới nhú ra khỏi cằm.

Ánh mắt của Phùng Kiêu cực xấu xa, làm cho người ta bất an lại không yên. Bạch Khởi La lập tức muốn đứng dậy ngay, nhưng cô chưa kịp hành động thì anh đã thổi một cái, hàng mi của cô lập tức run run nhắm lại. Phùng Kiêu bật cười.

Bạch Khởi La đỏ ửng cả mặt.

"Hai người... đang làm gì đó?"

một giọng nói âm u vang lên, Bạch Tu Nhiên đang khoanh tay trước ngực, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Bạch Khởi La lập tức nhận ra tư thế hiện tại của hai người đang mờ ám đến bực nào, cô hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Kiêu, nhanh chóng đứng dậy:

"Cha, không phải như cha thấy đâu, để con giải thích... Ngô."

Phùng Kiêu vội vã đứng dậy theo, nhưng có lẽ do hành động quá nhanh, hai người không biết va ở chỗ nào, ầm một tiếng, lại đụng vào nhau.

Bạch Khởi La ôm trán ngẩng đầu:

"anh làm gì... anh không sao chứ?"

Phùng Kiêu ôm cằm vẻ mặt đầy đau đớn.

Bạch Khởi La cũng không phải thật sự hung hăng càn quấy không biết phải trái:

"anh bị thương ở đâu vậy?"

cô trực tiếp đưa tay kéo anh:

"Để tôi xem nào, hay là kêu bác sĩ đến được không? anh..."

âm thanh lo lắng vẫn chưa nói hết, đã thấy mày của Phùng Kiêu cong cong, đuôi mắt tràn đầy ý cười không kiềm chế được.

không cần nói thêm, chỉ bấy nhiêu thôi đã làm Bạch Khởi La hiểu rõ, tên này lại đang lừa cô!

Tên khốn kiếp này lại cố ý, hắn ngứa da muốn ăn đòn chăng?

Ánh mắt của Bạch Khởi La lúc này đã sắp bốc lửa, cô tức giận nhìn tên khốn kiếp trước mặt, vung nắm đấm ra, trực tiếp nện thẳng vào bụng anh,

"Phùng Kiêu, anh là tên khốn kiếp!"

Phùng Kiêu bị đấm thật mạnh vẫn còn có thể cười được: anh... Ui da!

Bạch Khởi La lại vung nắm đấm tới, ầm một cái đánh thẳng vào mặt anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!