Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt rồi, nếu ngày mai là Cố Tiêu tới, hắn sẽ nói thẳng ra, nếu người tới là đại oa……Thẩm Hi Hòa thở dài, hắn sẽ nói là có việc muốn thương lượng với Cố Tiêu.
————Cố Tiêu đưa cơm xong, xách theo rổ đi dạo một vòng trước cửa thư viện, nhìn thấy có mấy nhà bán đồ ăn ở trước thư viện.
Có bán mì chay, bánh hấp, bánh nướng, giá cũng không đắt, một hai văn tiền một phần.
Trong lòng Cố Tiêu đã có tính toán, xách theo rổ trở về, trong lòng Thẩm Đại Oa vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải hắn vội quá nên quên mất, cũng sẽ không làm phiền Cố Tiêu đi một chuyến.
"Tiểu thẩm, thẩm mau ăn cơm đi.
" Đại oa đưa qua một cuốn bánh căng phồng, bên trong không chỉ bỏ thêm thịt, còn có trứng gà.
Cố Tiêu cầm lấy bánh, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, "Đại oa, con lại đây một chút, thẩm có chuyện muốn nói với con.
"Cố Tiêu tìm một chỗ không có ai ở đó, chỉ có hai người họ, Cố Tiêu đi thẳng vào vấn đề: "Về sau ở bên ngoài, con gọi ta là tiểu cô đi.
"Đại oa: "Hả?"Cố Tiêu nói: "Đây cũng là vì tốt cho tiểu thúc của cháu, huynh ấy còn chưa thi đậu công danh……lấy vợ quá sớm là điều không tốt.
"Thẩm Đại Oa cũng không hiểu cưới vợ thì ảnh hưởng gì đến chuyện thi đậu công danh, nhưng hắn là người luôn thành thật, từ trước đến nay trưởng bối nói gì hắn liền nghe cái đó.
"Cháu đã biết, sau này ở bên ngoài sẽ gọi người là tiểu cô.
" Đại oa gãi đầu, "Thẩm yên tâm, cháu nhất định sẽ nhớ kỹ.
"Cố Tiêu gật đầu, vậy thì cô liền an tâm rồi.
Hai người trở về, Lý thị đưa cho Cố Tiêu một chén nước, "Tiểu Tiểu, bán được hơn một nửa rồi, chắc là đến trời tối mới có thể trở về, muội lát nữa về nhà trước đi, báo bình an cho nương.
"Mệt đúng là mệt, nhưng mà rất thiết thực.
Lý thị nghĩ, sau này Thẩm Hi Hòa không còn đọc sách nữa, phu thê họ sẽ mở một quầy hàng nhỏ ở huyện thành.
Cố Tiêu nói: "Muội đi chợ mua một ít gia vị, một lát liền trở về.
"Lý thị sảng khoái mà đáp một tiếng, "Trên đường đi cẩn thận một chút.
"Dịch giả: Hoa Hoa HạCố Tiêu vẫn muốn mua thịt.
Thẩm Nhị Lang mua một cân thịt heo, nhưng phải để lại bán, Chu thị tính tóan rất rõ ràng, đồ để bán người trong nhà một ngụm cũng không được đụng vào.
Thẩm Nhị Lang đi bán bánh cuốn, Chu thị bọn họ ở nhà vẫn ăn màn thầu đồ ăn hầm như thường ngày, cả dầu cũng không bỏ nhiều hơn.
Còn bọn Thẩm Nhị Lang cũng chỉ ăn những bánh cuốn rau đơn giản nhất.
Cố Tiêu muốn thoải mái mà ăn thịt.
Tiền cô có thể dùng có một trăm văn đấy, cái cớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, tướng công hắn sắp được nghỉ, phải ăn ngon một chút.
Cố Tiêu đứng ở trước sạp thịt, "Lấy một cân thịt ba chỉ, một cân xương sườn, hai cái giò heo, lại thêm…… hai cân thịt dê.
"Thịt dê nạc mỡ đều có, vừa lúc có thể ăn thịt dê nướng.
Tre cũng đã phơi xong, làm quạt cũng không dùng được nhiều như vậy, cán dù phải dùng tre mỏng, nhiều tre như vậy, làm thành que, là có thể xâu rất nhiều xiên thịt.
Lại rải thêm chút ớt bột, bột thì là, đảm bảo thơm nức mũi.
Cố Tiêu thường tới mua thịt, nên ông chủ rất quen thuộc, "Cho thêm cô nương hai khúc xương lớn.
"Xương lớn không có thịt, đem nấu canh là tốt nhất, hơn nữa bây giờ phải kho thịt, có thể tăng thêm chút vị thịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!