Ăn cơm xong, Đường Đường ở trong sân tiêu thực, buổi sáng chơi bùn, mặc dù làm dơ tay và váy, nhưng mà vẫn là chơi rất vui, nhưng mà nó chắc chắn sẽ không chơi một mình.
Ai kêu nó có một người đệ đệ chứ, đến lúc đó đều đẩy lên trên người đệ đệ, cái gì cũng đều là đệ đệ muốn chơi.
Tiêu thực xong phải ngủ trưa, mấy đứa nhỏ nằm ở trên giường đất, trên người đắp thảm lông dê.
Tuế Tuế là do Cố Tiêu dỗ, đuôi mắt tiểu tử thúi còn có dấu vết khóc lúc buổi sáng nữa.
Nhìn đỏ đỏ.
Cố Tiêu cúi đầu hôn lên khuôn mặt đứa nhỏ, khi nào mới có thể lớn lên nha, nhỏ như vậy, làm cái gì cũng không yên tâm, không thể đi đâu được.
Mấy đứa nhỏ ngủ đến chạng vạng, lúc tỉnh dậy thì ngửi được mùi thịt say lòng người.
Đường Đường vèo một cái ngồi dậy, "Là giò, nương ta hầm giò rồi!"
Tam nha gọi Chu thị vào, vừa đi ra ngoài, thì cha nương đều đã trở lại, bọn nó đều ngủ ở chỗ Chu thị, Tuế Tuế thì ngủ với Cố Tiêu, lúc này Tuế Tuế dính vào Cố Tiêu, cười lộ ra răng nhỏ mới nhú.
Đường Đường chọc đệ đệ, "Nương, đói bụng, khi nào mới ăn cơm nha."
Cố Tiêu sờ sờ bụng nó, xẹp lép, "Chờ cha con về liền ăn cơm."
Đường Đường gật đầu, "Vậy thì cha biết ăn chân bàn không?"
Cố Tiêu nhỏ giọng dặn dò nó, "Con thấy qua cha con ăn chân bàn không, chơi đùa thì chơi đùa, trên bàn cơm không được nói lung tung."
"Con chưa thấy qua, nhưng mà không có nghĩa là không có nha, vạn nhất cha lén ăn thì sao." Đường Đường nghĩ thầm, vạn nhất chân bàn ăn ngon thì sao.
Cố Tiêu: "…… Cha con không ăn cái này."
Đường Đường nghi hoặc hỏi: "Thật vậy chăng?"
"…… Thật không ăn."
"Ồ, vậy thì cha ăn cái ly không? Ăn bình nước không? Ăn xơ mướp không?"
Cố Tiêu xoa cái đầu dưa không biết đang nghĩ gì của nữ nhi, "Đều không ăn, Đường Đường không ăn, cha con cũng không ăn."
"Vì sao không ăn, bởi vì không thể ăn sao." Đường Đường ôm búp bê thỏ bằng vải, trong cái đầu nhỏ tràn đầy nghi hoặc.
Cố Tiêu nói: "Không thể ăn nha, Đường Đường cũng không ăn không phải sao, con đi rửa tay đi, chờ cha con về là có thể ăn cơm rồi."
Đường Đường vuốt tai thỏ, bĩu môi nói: "Đệ đệ cũng phải rửa tay."
"Vậy thì cùng nhau rửa." Cố Tiêu dắt hai đứa nhỏ đi rửa tay, đợi một lát, Thẩm Hi Hòa đã trở lại.
Đã từng là thiếu niên nay đã làm cha, về nhà thì ôm nữ nhi trước, "Mấy đứa nhỏ có ngoan không, có quấy muội không?"
Đường Đường một tay ôm con thỏ, một tay chống bả vai Thẩm Hi Hòa, "Xem cha nói kìa, giống như hai con cả ngày chỉ biết quấy rối vậy."
Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng mà nhìn nữ nhi một cái, Đường Đường lại nói: Rất nghe lời, con còn trông đệ đệ nữa đấy."
Cố Tiêu nói: "Cửa hàng thủ công xảy ra chút chuyện, để Linh Đang trông giúp một lát, Tuế Tuế sợ người lạ, Đường Đường trông nó hơn một canh giờ."
Thẩm Hi Hòa hỏi: "Sự tình đã giải quyết xong chưa, có chỗ nào cần dùng tới ta không?"
"Đều là việc nhỏ, không có việc gì, huynh hỏi khuê nữ huynh xem nó trông đệ đệ thế nào." Cố Tiêu nhẹ giọng cười, còn vội vàng nói mình trông trẻ nữa đấy.
Thẩm Hi Hòa nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì Đường Đường trông Tuế Tuế như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!