Editor: Gà
Nguyên Nguyên há miệng khóc, vô thức vung vẩy bàn tay nhỏ bé của mình, Từ Yến Chu nhỏ giọng dỗ dành nhưng Nguyên Nguyên vẫn khóc không ngừng.
Cố Diệu: "Có phải đói rồi không, để ta cho hắn ăn?"
Từ Yến Chu gật đầu, đặt hài tử vào lòng Cố Diệu, lần đầu tiên nàng ôm trẻ con, đứa nhỏ mềm yếu phải nâng cổ và thắt lưng mới tốt, nàng liếc mắt nhìn Từ Yến Chu: "Hay là chàng ra ngoài một lúc nhé?"
Cố Diệu muốn cho hài tử bú, nhưng Từ Yến Chu còn ở đây…
Từ Yến Chu ngẩn người: "Ta…Ta ở đây xem có thể giúp không."
Nguyên Nguyên đang khóc, Cố Diệu không thể quan tâm nhiều, nàng quay lưng lại cởi vạt áo ra.
Nguyên Nguyên ngửi thấy mùi thì nhếch miệng tìm sữa, lập tức nín khóc.
Cố Diệu ngắm bé con, tóc Nguyên Nguyên đen nhánh, trông rất nhu thuận đáng yêu.
Từ Yến Chu ngồi bên cạnh nhìn thê nhi nhà mình, khóe miệng cong cong.
Nguyên Nguyên ăn no lại ngủ, hắn còn yếu chưa mở mắt, Cố Diệu hỏi: "Nguyên Nguyên nặng mấy cân?"
Trong thời kỳ mang thai Cố Diệu ăn uống rất tốt, đứa nhỏ phát triển cũng khỏe mạnh, Từ Yến Chu chạm vào mặt Nguyên Nguyên đáp: "Năm cân bảy lạng."
Cố Diệu mỉm cười: "Vậy thì tốt."
Trẻ con còn nhỏ, ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, toàn bộ quá trình đều do Từ Yến Chu chăm sóc, thay tã cho hài tử, khi hài tử tỉnh dậy quấy khóc chàng lại dỗ dành.
Ban đêm Nguyên Nguyên thức giấc hai lần, Từ Yến Chu ngủ không sâu vội vàng nhẹ tay vỗ lưng nhi tử, thay tã lót, chậm rãi dỗ đứa nhỏ an tĩnh lại.
Nửa đêm Cố Diệu cho Nguyên Nguyên ăn một lần, sáng sớm tinh mơ Từ Yến Chu đã đi thượng triều, Nguyên Nguyên vẫn còn ngủ, Minh Cảnh đang canh giữ bên giường, mặt mày phấn khởi: "Nương nương tỉnh rồi, sáng nay tiểu điện hạ thức được một lúc, bây giờ lại ngủ thiếp đi."
Chỉ nhìn thôi cũng thấy ngoan ngoãn vô cùng.
Cố Diệu gật đầu, nàng hôn lên má Nguyên Nguyên, sau đó xuống giường rửa mặt chải đầu.
Thời gian ở cữ dù là đang giữa tháng tám cũng phải dùng nước nóng.
Lư thị vừa tỉnh dậy đã đến đây thăm đứa nhỏ và Cố Diệu, trong tháng cần phải chú ý nhiều thứ, bằng không sau này sẽ phải chịu khổ.
Đồ ăn phải mềm, không được ra gió, cũng không thể bị cảm lạnh.
Bữa sáng có cháo kê, rau xào và bánh bao hấp.
Lư thị thích tôn tử nhưng càng coi trọng Cố Diệu, thái y đã kê thuốc dưỡng sức, bà nhìn chằm chằm đợi Cố Diệu uống hết bát thuốc mới chịu đi hỗ trợ chăm sóc cháu nhỏ.
Sống trong cung vốn rất tịch mịch, có thêm một đứa trẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nguyên Nguyên là tôn tử đầu tiên của Từ gia.
Lư tuyệt nhiên muốn đem đến bên cạnh mình nuôi dưỡng, tôn tử của bà nhỏ nhắn đáng yêu, nếu được chăm sóc từ nhỏ phỏng chừng khi lớn lên sẽ càng thân thiết với bà hơn.
Có điều Lư thị vẫn luôn để tâm đến Cố Diệu, nàng trải qua thiên tân vạn khổ, vất vả sinh ra đứa nhỏ, làm sao bà có thể nhẫn tâm ôm đứa nhỏ đi được.
Cố Diệu sẽ không đồng ý mà Từ Yến Chu chắc chắn cũng không tán thành.
Cho nên, bây giờ mỗi ngày bà đều đến đây, chỉ cần cùng Cố Diệu chăm đứa nhỏ đã cảm thấy mỹ mãn.
Sau này khi Cố Diệu và Từ Yến Chu bận rộn, tổ mẫu là bà sẽ ở trong cung trông chừng cháu nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!