Editor: Gà
Thái y nói thời điểm đã chín muồi nhưng đợi đến đầu tháng tám vẫn chưa có động tĩnh nào, sau khi hết căng thẳng, Cố Diệu lại như ngày thường đến giờ nên dùng cơm vẫn dùng cơm, trời không mưa sẽ đến ngự hoa viên đi dạo hai vòng.
Vào ngày thứ ba của tháng tám, thời tiết âm u có gió không quá nóng, Cố Diệu thực sự không muốn nhấc chân ra ngoài, bèn đi một vòng trong Vị Ương Cung.
Dưa leo trồng trong Vị Ương Cung được tưới linh tuyền, lá cây xanh mướt, Cố Diệu chọn một quả hái ăn, đang ăn đột nhiên thấy dưới thân ẩm ướt.
Minh Cảnh hoảng hốt, vội vàng trấn định nói: "Nương nương, sắp sinh rồi, nô tỳ đi mời Hoàng thượng tới.
"
Cố Diệu vẫn cầm quả dưa leo trên tay: "Chỉ mới vỡ nước ối thôi, muốn sinh vẫn còn lâu, không cần gọi người vội, trước hết mời bà đỡ sau đó đến Thọ Khang Cung mời Thái hậu đến.
"
Cố Diệu vỗ vỗ ngực, để Minh Cảnh dìu vào phòng sinh.
Bà đỡ đến rất nhanh, lập tức kiểm tra cung khẩu*: "Nương nương, mới mở được ba phân, phải đợi thêm.
"
(*) Cung khẩu: Cửa mình
Bụng đau dữ dội nhưng vẫn có thể chịu được, mặt Cố Diệu tái mét: "Mở mười phân phải đợi bao lâu?"
Sinh con có người nhanh người chậm, dạo qua một vòng quanh quỷ môn quan, có đôi khi là mấy ngày vẫn không sinh được, bà đỡ chỉ có thể chọn lời hay ý đẹp để nói: "Nương nương thai vị rất đúng, thân thể khỏe mạnh, không đến nửa canh giờ là mở được mười phân thôi.
"
"Nương nương có thể đi lại trong phòng và ăn chút gì đó, như vậy mới có sức để sinh.
"
Cố Diệu gật đầu, nàng đỡ bụng đi lại trong phòng, một lúc sau Lư thị đã tới.
Lư thị: "Ta nghe thấy tin vội vàng chạy tới, Yến Chu biết chưa?"
Cố Diệu lắc đầu: "Nương, chờ con sinh xong hẵng nói cho chàng biết, chàng ở trong này con sẽ căng thẳng.
"
Bụng càng ngày càng đau, Minh Cảnh bưng vào một chén mì trứng, Cố Diệu nhịn đau ăn vào, vốn tưởng rằng nàng luôn uống linh tuyền đến lúc sinh sẽ dễ dàng, dẫu vậy sinh một đứa nhỏ lớn tầm đó nào có chuyện không đau.
Lư thị nhìn mà đau lòng, những khổ sở khi sinh con bà gần như đã quên, hiện tại chỉ muốn thay Cố Diệu chịu hết thảy đau đớn.
Ra ngoài phòng sinh, Lư thị sai thị nữ đi mời Từ Yến Chu, đứa nhỏ là con của cả hai người lý nào phụ thân lại vắng mặt, nếu Cố Diệu không muốn nhìn thấy thì hắn đứng xa một chút là được.
Thị nữ đi mời Từ Yến Chu, Lư thị quay vào phòng thấy Cố Diệu đang mím môi, cau mày, mồ hôi túa ra như suối.
Nàng không ngờ sinh con lại đau đớn như vị dao cắt như thế này, bặm môi cả giận nói: "Chỉ sinh một lần này, sau này không bao giờ…sinh nữa.
"
Lư thị giúp nàng lau mồ hôi: "Không sinh, một đứa là được rồi.
"
Bà đỡ lại kiểm tra lần nữa, mới mở được năm phân, Cố Diệu không biết phải trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy như đã qua vài canh giờ, nàng hít một hơi thật sâu cố gắng chịu đựng đi về phía trước, nàng uống linh tuyền nhưng linh tuyền chỉ trị thương không trị đau, sau non nửa canh giờ cung khẩu mới mở được tám phân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!