Cố Diệu thẳng lưng, cuống quýt chạy đi: "Mẫu thân, Yến Chu tỉnh rồi!"
Lư thị đang dọn chén đĩa, cái bát sứ trên tay bỗng rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, bà không quan tâm gì nữa, trong đầu tất cả đều là giọng nói của Cố Diệu: "Tỉnh rồi?"
Cố Diệu dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, chàng tỉnh rồi!"
Cố Diệu trông thấy Từ Yến Chu mở mắt: "Mẫu thân người mau vào xem đi."
Lư thị bước nhanh vào cửa, người trên giường không thể nâng người dậy, hốc mắt bà đỏ quạnh: "Yến Chu…"
Cố Diệu thở dài, cuối cùng Từ Yến Chu cũng tỉnh.
Thật tốt.
Tâm tình Lư thị thật lâu vẫn chưa thể hòa hoãn lại, bà run rẩy đi đến bên giường: "…Đau không?"
Nhi tử của bà, vì bảo vệ giang sơn Đại Sở, bản thân bị thương lại không có người chữa trị, còn bị lưu đày, một đường xóc nảy thiếu chút nữa mất mạng.
Từ Yến Chu muốn mở miệng cũng phải cố hết sức, chỉ có thể chậm rãi chớp mắt.
Nước mắt Lư thị ào ào rơi xuống.
Từ ngày Từ Yến Chu bị hôn mê đến giờ, lòng Lư thị đau như dao cắt, bây giờ chàng đã tỉnh lại bà vẫn không dễ chịu chút nào, nhi tử của bà đã phải chịu quá nhiều khổ cực.
Lư thị nhìn về phía Cố Diệu, ánh mắt mang theo khẩn cầu: "A Diệu, con đút canh gà cho Yến Chu uống đi."
Bà còn nhớ rõ ngày đại hôn hôm đó, kiệu hoa nâng Cố Diệu vào phủ tướng quân, bà phát hiện tân nương đã bị đánh tráo còn muốn chạy đến Cố gia chất vấn. Nhưng chưa kịp đi ra ngoài, đã nhìn thấy Từ Yến Chu một thân máu tươi đầm đìa bị nâng trở về, ngay sau đó là thánh chỉ tuyên án lưu đày cả nhà Từ gia đến Tây Bắc.
Đoạn đường này có bao nhiêu gian khổ, nữ nhi thiếu chút nữa bị bắt đi, con dâu bị khi dễ, ấu tử bị đói, trưởng tử đứng bên bờ vực sinh tử.
May mắn còn có Cố Diệu.
Lư thị lau sạch nước mắt, Cố Diệu là đứa con hiếu thuận, Từ gia có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết ân tình này.
Bà nhẹ giọng nói: "Mẫu thân đi sắc thuốc."
Cố Diệu đỡ Từ Yến Chu ngồi dậy, chàng quá gầy, nàng nhận mệnh bưng chén canh gà lên: "Ta đút cho huynh uống, mở miệng."
Từ Yến Chu uống từng ngụm canh gà, vừa nãy Cố Diệu đã uống một hớp lớn, chén canh không còn dư lại bao nhiêu, nàng nói: "Ta đi lấy thêm."
Cố Diệu đút cho Từ Yến Chu ba bát canh gà, cho đến khi chàng không thể uống được nữa mới dừng lại.
Chờ Lư thị sắc thuốc xong, Cố Diệu lại bê chén thuốc lên cho uống, nàng cùng Lư thị trông coi một lúc, chàng lại mê man.
Lư thị quay mặt lấy vạt áo lau nước mắt: "Mới tỉnh được một lúc, sao lại hôn mê nữa."
Cố Diệu an ủi: "Mẫu thân, có thể tỉnh lại mà nói đã là chuyển biết tốt đẹp, hôm nay Yến Chu tỉnh một khắc, ngày mai có thể sẽ tỉnh một canh giờ, đợi có cơ hội con sẽ đem Yến Chu đến hiệu thuốc xem lại, lấy thuốc mới."
Lư thị hận không thể khiến Từ Yến Chu khỏi ngay lập tức, nhưng bà cũng biết không thể để Cố Diệu mạo hiểm, lần trước nàng cõng Từ Yến Chu đến trấn trên gần như mài mòn đôi chân: "Không sao, chăm sóc một chút là được, Yến Chu có thể tỉnh ta đã rất vui rồi."
Nhưng thuốc của Từ Yến Chu đã gần hết.
Cố Diệu nhìn người trên giường đang đóng chặt mí mắt, trên người nàng không có nhiều bạc, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
Nàng có thể săn thật nhiều gà rừng, mang đến Vân Thành bán lấy tiền mua thuốc cho Từ Yến Chu.
Cùng lắm thì nàng nhịn ăn, đem bán hết, như vậy sẽ có tiền mua thuốc.
Lư thị ra ngoài nấu nước, để Cố Diệu canh giữ bên giường, nhìn Từ Yến Chu khép chặt hai mắt trong lòng nàng cẩu khẩn nói: "Từ Yến Chu, huynh phải mau tỉnh lại, mau khỏe, bọn ta đều rất lo lắng cho huynh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!