Giang Tam chắc chắn Lưu Vĩ Trạm đang mở to mắt nói dối, đôi mắt kia rõ ràng chỉ để trang trí. Hai người đã từng có vài lần cùng tra án, hắn không tin Lưu Vĩ Trạm không biết hắn. Lần trước còn rất tốt, tại sao bây giờ lại trở mặt vô tình.
Giang Tam nắm chuôi kiếm: "Lưu tướng quân, chúng ta đã từng gặp nhau ở Tĩnh An, ta là Giang Tam."
Lưu Vĩ Trạm vuốt mặt một cái: "Còn dám thấy người sang bắt quàng làm họ, ngươi nói gặp ta ở Tĩnh An, tại sao bản tướng quân không nhớ rõ?"
Hắn sơ ý sai khiến Từ Yến Chu: "Còn thất thần cái gì, mau trói lại."
Không thì trong chốc lát sẽ chạy mất.
Thần sắc Giang Tam nghiêm nghị, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao bắt người khắp nơi, thậm chí Sở Hoài cũng không ngoại lệ.
Hắn rút kiếm ra chỉ vào Từ Yến Chu: "Ta xem kẻ nào dám?"
Giang Thập Nhất đứng bên cạnh Giang Tam, tuy rằng không nói gì nhưng cũng rút kiếm ra.
Trong tay Từ Yến Chu cũng có kiếm, không thể so với của Giang tam, nhưng đều là binh khí dành cho hộ vệ trong phủ tướng quân.
Dân chúng xung quang bị kiếm quang dọa sợ, chỉ sợ một nhát kiếm vô tình sẽ đả thương bản thân.
Từ Yến Chu xông lên, một mình đấu với hai người trước cổng thành. Một người là tướng quân xông pha trận mạc giết người, người còn lại là thị vệ treo mình trong bóng tối. Lưu Vĩ Trạm đứng quan sát hết thảy, hai người kia không đánh lại được một mình Từ Yến Chu, còn may, người bị đánh không phải hắn.
Từ yến Chu đánh khá nương tay, qua nửa tách chàng đã kề kiếm lên cổ Giang Tam, kiếm của Giang Thập Nhất bị đánh rớt xuống đất.
Giang Tam nhìn vào đôi mắt của Từ Yến Chu, chỉ cảm thấy có vài phần quen thuộc, tài nghệ không bằng người, hắn không còn gì để nói.
Hai người bị Từ Yến Chu dùng dây trói heo cột chặt, trực tiếp nhốt vào ngục trong phủ tướng quân.
Giang Nhất đang cẩn thận dùng bình phun nước phun lên vải bông, phun xong, hắn vén vải bông lên một chút, đậu mầm trong đó đã mọc lên bằng ngón tay cái, nhìn vừa non nớt vừa giòn giòn. Liếc sang chỗ đậu mầm của những người khác, có vẻ như ngắn hơn của hắn một chút.
Việc này khiến Giang Nhất rất cao hứng: "Vẫn là của ta dài nhất."
"Đại ca…Đệ thấy khác nhau lắm đâu?"
Giang Nhất: "Sao lại không khác được, chỗ nào không khác, của ta lớn hơn của ngươi rất nhiều, ngươi không thấy hả?"
Giang Nhất khoa tay múa chân, nói giữa ngón cái và ngón trỏ có một khe hở nhỏ, có phải khác nhau hay không?
Giang ngũ bốn người: "…"
Từng cứng rắn liếm máu trên mũi đao, bây giờ lại so sánh xem đậu mầm của ai lớn nhất, nhưng mà mấy người Giang ngũ chẳng cảm thấy có gì khác biệt.
Năm người trong phòng giam đối diện vẫy tay với Chu Tước Vệ: "Ha, so với bọn ta đây này, của bọn ta lớn hơn."
Năm người này Cố Diệu bảo gì làm nấy, đậu mầm trồng cũng sớm, bây giờ đã lớn đến nửa thước. Không chỉ như thế, cả ngày ăn ngon uống ngon, Giang Nhất phát hiện bọn hắn đã béo lên một vòng.
Bây giờ chưa thể so sánh, Giang Nhất quay lại nhìn chằm chằm đậu mầm của mình.
Đợi trong thiên lao thêm bốn ngày, chỗ Lưu Vĩ Trạm vẫn chưa có tin gì, may mà đám người bọn hắn không bị thẩm vấn hay làm khó. Giang Nhất lại trông ngóng Giang Tam sớm đuổi đến Vân Thành, dựa theo ký hiệu mà bọn hắn lưu lại, tìm thủ thành kêu thả bọn hắn ra, trì hoãn ở đây quá lâu sẽ làm chậm trễ chính sự.
Đang nghĩ tới đây, đột nhiên cửa địa lao truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Giang Nhất còn cho rằng Lưu Vĩ Trạm đã tìm được thủ thành, muốn thả bọn hắn ra ngoài.
Nhân tiện, hắn cũng muốn hỏi Lưu Vĩ Trạm đầu bếp trong tướng quân phủ là ai, có thể cho hắn mang theo hay không.
Giang Nhất tự tin quay đầu lại, chỉ thấy Giang Tam và Giang Thập Nhất đang bị trói, sắc mặt đỏ bừng bừng.
Giang Nhất vươn tay: "Đừng giãy! Đó là trói heo, càng giãy càng chặt!"
Giang Tam làm hết cách, hắn nóng lòng muốn dùng công phu cắt đứt sợi dây, vì sao không một ai nhắc nhở hắn đây là trói heo chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!