Chương 24: (Vô Đề)

Nghe thấy tiếng động, Từ Ấu Vi bước ra ngoài, khó hiểu nhìn huynh trưởng nàng khệnh khạng khiêng đồ trên vai: "Trong nhà đủ giường rồi, sao ca còn bảo người ta đóng một cái nữa vậy?"

Nhìn đi.

Nếu không phải Cố Diệu biết trước chuyện tủ giường lò, không chừng cũng cho rằng đây là một chiếc giường!

Từ Yến Chu khẽ mím môi: "Không phải giường, đây là tủ giường.

Từ Ấu Vi: "Ồ…tủ giường cơ đấy."

Cố Diệu giận chẳng buồn nói, một đại gia hỏa như vậy, nhìn thế nào cũng không giống cái tủ giường. Thấy Từ Yến Chu khó khăn khiêng chiếc tủ vào phòng, nàng đành phải giúp một tay.

Từ Ấu Vi cũng không còn nói mát nữa, nàng nhớ rõ hồi còn trong phủ tướng quân, những đồ vật được bày biện trong phòng đều là loại tốt nhất.

Bình phong thêu hoa điểu bát giác, trường kỷ chạm rỗng và giường la hán, còn có hộp đựng đồ trang điểm tinh xảo, các loại lư hương, gương đồng sử dụng rất lâu năm, không món nào là không đẹp mắt. Chưa từng có kiện đồ nào là loại tầm thường, mà vẫn luôn theo đuổi sự tinh tế và vẻ đẹp bằng mọi cách, nhưng chỉ cần kích cỡ hơi lớn một chút liền lộ ra sự thô lỗ, ngớ ngẩn.

Nàng ấy không hiểu tại sao huynh trưởng lại làm một cái tủ như vậy, thậm chí dựng thẳng lên còn có thể dùng làm tủ quần áo, đặt trên giường thật sự chướng mắt.

Từ Ấu Vi tằng hắng một cái: "Tẩu tử, cái tủ này thật ra trông cũng khá tốt."

Từ Yến Chu nghe vậy có chút cảm động, muội muội hắn vẫn tốt nhất.

Từ Ấu Vi nói tiếp: "Tuy lớn một tí, nhưng có thể cất được nhiều đồ nha! Đúng, để được rất nhiều đồ."

Từ Yến Chu: "…"

Không còn lời khen nào khác hả, Từ Ấu Vi vẫn nên ngậm miệng thì tốt hơn.

Cố Diệu thầm nghĩ, trong nhà có bao nhiêu đồ mà cần dùng đến cái tủ lớn thế này.

Nàng hít sâu một hơi rồi nói: "Ấu Vi, muội giúp ta băm nhân sủi cảo nhé."

Chờ Từ Ấu Vi ra ngoài, nàng nhanh chóng đóng cửa lại.

Từ Yến Chu đứng nép vào góc tường, chàng vừa dính tuyết bên ngoài, trên vai và tóc có chút ẩm ướt. Nàng nghĩ đến cảnh chàng một mình khiêng cái tủ lớn như vậy liền có chút buồn cười, nửa ngày mới bất đắc dĩ lên tiếng: "Huynh nhìn xem, giường bị chiếm mất một nửa rồi!"

Từ Yến Chu thành thật: "Là hơn một nửa, không phải chỉ chiếm một nửa."

Cố Diệu: "Hơn một nửa còn chưa đủ? Huynh muốn lên tủ nằm ngủ đúng không?"

"Không có." Từ Yến Chu chưa nghĩ đến chuyện này, nên im lặng không dám hó hé gì, khiến Cố Diệu cũng bất lực hết cách.

Lấy mấy con thỏ đổi một cái tủ, càng nghĩ lại càng bực, nàng hận không thể thẳng tay đập bỏ nó luôn.

Cố Diệu đỡ trán nói: "Đi ra ngoài trước đi, buổi tối ta sẽ tính sổ với huynh."

Chàng không sợ bị tính sổ, mà chỉ sợ nàng không thèm để ý đến mình: "Ta sẽ chuyển chăn đệm sang đây trước."

Dứt lời lại nói thêm: "Nàng đã nói đến lúc tuyết rơi sẽ chuyển qua đây."

Quả thật nàng đã nói như vậy, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn cái giường lò lại cảm thấy tức ngực: "Đi đi, huynh chuyển đi."

Cố Diệu ra ngoài làm sủi cảo, còn Từ Yến Chu cũng thật sự đi dọn chăn đệm, đồ đạc của hai người không nhiều, chỉ còn lại một ván giường trống rỗng, số lượng quần áo cũng không có bao nhiêu, nên chỉ qua một lúc đã dọn xong.

Trong phòng ngủ nhanh chóng hẹp lại, Từ Yến Chu cực kỳ hài lòng.

Đến chập tối, Cố Diệu đi ra sau vườn thăm rau, tuyết rơi cả một ngày tuy rằng không lớn, nhưng trên mặt lớp rơm cũng phủ đầy một tầng mỏng. Nàng vén lên một khe nhỏ, lộ ra mầm rau xanh mượt xinh đẹp, nhanh chóng đậy kín lại, nàng hy vọng tối nay rau mầm không bị lạnh mà chết.

Khi Cố Diệu xách đèn lồng vào nhà, Từ yến Chu đang nấu nước trong phòng bếp, chàng đổ nước nóng vào chậu sau đó bưng vào phòng: "Nàng rửa mặt chải đầu đi, ta ra ngoài xem một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!