Chương 19: (Vô Đề)

Từ Yến Nam ngốc tại chỗ.

Trong phủ tướng Từ Yến Nam cũng có tiểu viện riêng, không tính là lớn nhưng mọi thứ rất đầy đủ, từ phòng ngủ, thư phòng, phòng bếp nhỏ, hoa viên, cái gì cũng có.

Sau này Từ gia bị xét nhà, toàn bộ tôi tớ đều bị phân tán, dọc đường lưu đày còn thường xuyên bị đói, cho đến khi dừng lại ở Ngọc Khê Sơn mới có căn nhà tranh để che gió tránh rét.

Ba người bọn họ chen trong một gian phòng nhỏ, giường cũng không đủ duỗi người. Hiện tại Từ Yến Nam đã có phòng riêng, tuy rằng không lớn nhưng hắn đã thấy rất khá, so với phủ tướng quân thì vẫn còn tốt. Hắn có thể thoải mái lăn qua lăn lại trên giường mà không sợ đá phải mẫu thân và tỷ tỷ.

Nhưng huynh trưởng lại nói với hắn, chỉ có hắn phải ngủ một mình…

Chỉ có hắn phải ngủ một mình…

Từ Yến nam: "Không, đệ không muốn ở một mình, đệ muốn ngủ cùng mẫu thân!"

Lư thị trừng mắt với Từ Yến Chu, sau đó ngồi xuống dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "A Nam đã trưởng thành, là một nam tử hán rồi, có thể ngủ một mình."

Từ Yến Nam phồng má, căn bản không hề tin: "Ca ca còn lớn hơn con, sao ca ca không phải ngủ một mình? Ca ca không ngủ riêng, con cũng không!"

Đều tại Từ Yến Chu!

Cố Diệu đỡ trán: "A Nam, vì giường lò chưa khô nên mới phải ngủ chung, đợi giường lò khô rồi ca ca đệ sẽ ngủ riêng."

Từ Yến Nam nháy mắt mấy cái: "Thật sao?"

Từ Yến Chu gãi mày, đang định lên tiếng đã bị Cố Diệu lườm một cái.

Còn nói còn nói.

Cố Diệu khẳng định: "Thật đấy."

Từ Yến Nam hít hít mũi: "Như vậy a."

Từ Yến Chu cười khẽ trong lòng, tiểu tử ngốc, lời này rõ ràng để lừa gạt ngươi cũng tin.

Ý cười chưa chạm đến đáy lòng, Từ Yến chu đã bắt đầu lo sợ. Chẳng may điều Cố Diệu nói là thật, vậy phải làm sao.

Từ Yến Chu: "…"

Từ Yến Nam rất dễ dỗ, vui vẻ đi xem phòng nhỏ của mình.

Hài tử trong phủ tướng quân đều thích múa đao động thương, trước kia Từ Yến Nam cũng có một thanh kiếm gỗ và cây cung nhỏ được Từ Yến Chu làm cho, nhưng sau khi xét nhà đã không còn gì cả.

Từ Yến Nam chỉ vào vị trí trên tường: "Huynh trưởng, đệ muốn treo kiếm gỗ ở đây, được không?"

Từ Yến Chu: "…Được."

Từ Yến Nam càng vui hơn: "Đa tạ huynh trưởng!"

Niềm vui của Từ Yến Nam vẫn kéo dài đến tận bữa tối, hắn chưa từng ăn món gà hầm hạt dẻ bao giờ, không ngờ nó lại ngon như vậy. Đặc biệt là phần nhân hạt dẻ mềm dẻo, bùi bùi bên trong, mang theo vị ngọt đặc hữu, cùng mùi thơm của nước canh gà thấm vào từng thớ thịt, ăn ngon đến không thể dừng miệng.

Còn ngon hơn cả thịt gà, chỉ cần có canh thịt gà và hạt dẻ, hắn có thể ăn hai bát cơm.

Từ Ấu Vi cũng cảm thấy rất ngon.

Hạt dẻ không chỉ có thể rang, làm điểm tâm, thì ra còn có thể hầm ăn nữa, Từ Ấu Vi nói: "Tẩu tử, ngày mai chúng ta lại lên núi nhặt hạt dẻ đi."

Cây dẻ trên rừng rất nhiều, người trong thôn chê hạt nhỏ bên ngoài còn có gai nên không lấy, phần lớn nhặt được cũng làm củi đốt.

Nhưng Cố Diệu không chê, dù sao trong nhà cũng nhàn rỗi, nhặt nhiều một chút chờ trời lạnh còn có thể ở phòng bếp nướng lên ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!