Chương 15: (Vô Đề)

Cố Diệu căn bản không thấy nặng: "Huynh gánh giúp Ấu Vi đi."

Từ Ấu Vi giữ chặt lấy quai gùi, nàng có phải bò cũng không để cho huynh trưởng giúp nàng: "Muội không thấy nặng, không cần huynh hỗ trợ đâu. Thân thể huynh còn chưa khỏe hẳn, sao lại đi ra đây, trên người còn toàn là bụi thế kia?"

Cố Diệu lúc này cũng mới để ý thấy trên người Từ Yến Chu dính đầy bụi, chàng mặc quần áo màu lục lam, có vài nét vẽ trông giống như lá trúc.

Đoán chừng là do đốt than mà thành.

Từ Yến Chu: "Không cẩn thận dính vào.

Ở trên núi mà lại không cẩn thận dính thành như vậy, Từ Ấu Vi không tin.

Nàng giật nhẹ tay áo Cố Diệu: "Tẩu tử, khi nào chúng ta mới nấu muối, muội sẽ nhóm lửa."

Muối trong nhà không còn nhiều, tốt nhất buổi chiều nấu muối luôn. Lại làm thêm trứng vịt muối,  trứng phải om muối một thời gian mới có thể ăn được, trứng vịt, thịt khô tất cả đều để dành làm lương thực cho mùa đông.

Cố Diệu: "Buổi chiều sẽ nấu."

Cơm trưa hôm nay Lư thị làm, khoai tây hầm thịt còn dư lại tối qua, nhưng còn ngon hơn nhiều so với  đồ ăn Từ Ấu Vi làm.

Đồ ăn trong nhà đều được đổi với người trong thôn, bây giờ đã vào thu, ngoài vườn không còn cọng rau nào để ăn, bọn họ chỉ có thể đổi được khoai tây và cải trắng, đến khi trời lạnh thêm, thì đến cả khoai tây hay cải trắng cũng không còn.

Cố Diệu nẫu ruột.

Thật ra cũng có thể dựng một cái lều giữ âm ở trái nhà để trồng ít rau củ để dành cho mùa đông, trên người nàng có linh tuyền hẳn có thể nuôi rau sống và tươi tốt.

Cố Diệu: "Mẫu thân, lần sau người đổi một lấy ít hạt giống đi."

Lư thị không hiểu: "Hạt giống rau? Bây giờ trời sắp lạnh, rau nào có thể sống được."

Bà không làm nông cũng biết mùa xuân mới thích hợp để gieo trồng, bà còn tính đi theo những người trong thôn lên núi hái nấm, dù ít hay nhiều cũng có thêm đồ ăn trong nhà.

Những quan to hiển quý danh môn vọng tộc ở Thịnh Kinh đến mùa đông còn có đồ ăn, thì nhất định có thể trồng được.

Cố Diệu kiên trì giải thích: "Mẫu thân quên rồi sao, những mùa đông trước không phải vẫn có đồ mới để ăn đấy thôi, chúng ta sẽ dựng một cái lều giữ ấm thử xem."

Điều này khiến Lư thị khá bất ngờ, bà chợt nhớ đến thời điểm đông đến, trong phủ tướng quân cũng sẽ dựng một cái liều ấm để trồng hoa, nếu hoa có thể sống thì cũng có thể trồng được rau."

Hóa ra những đồ bà ăn đều được trồng trong lều giữ ấm mà ra, cho nên bà nói: "Vậy để ta đổi nhiều một chút."

Ăn cơm trưa xong Cố Diệu đi ngâm muối thạch ngay, Từ Ấu Vi đến đứng còn không đứng nổi nhưng vẫn muốn đi theo.

Cố Diệu đành nói: "Muội ngủ một lát đi, muối thạch còn phải ngâm một canh giờ mới được."

Từ Ấu Vi: "Đến lúc đó nhớ phải gọi muội đấy!"

Nàng quả thực rất mệt, hai bàn chân châm chích đau rát. Nàng về phòng đem giày cởi ra, quả nhiên đã mọc lên vài bóng nước, lấy kim châm vỡ bôi thuốc lên, đau đến nỗi hít khí.

Lư thị đau lòng không dám nhìn thẳng.

Từ Ấu Vi bình thản nói: "Kỳ thật cũng không đau như vậy, có lẽ do trước kia mỗi lần ra ngoài đều ngồi xe ngựa, nha hoàn hậu hạ từ trên xuống dưới căn bản không tự dùng chân đi quá nhiều, cho nên bây giờ mới ăn khổ."

Nàng xoa xoa hai vai đau nhức: "Con thì gánh được bao nhiêu đâu, tẩu tử còn gánh nhiều hơn con gấp mấy lần."

Đau thì đau thật nhưng nàng không hề thấy khổ sở, có đôi khi không phải chỉ ăn sung mặc sướng mới là tốt nhất. Nếu như đêm hôm đó nàng bị Trần Hải mang về cung, đó mới thực sự là đau khổ. 

Nhất định nàng sẽ chết.

Lư thị dí dí lên trán Từ Ấu Vi, bất đắc dĩ nói: "Con đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!