Từ Yến Chu dừng đũa: "A Diệu, đợi thêm mấy ngày đi, bây giờ không vội mua thuốc."
Thêm mấy ngày nữa thân thể chàng ổn định một chút, có thể đi cùng nàng.
Lư thị cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Vân Thành nơi đó không an ổn, con đừng vội đi, cẩn thận tìm nhân sâm trong núi xem biết đâu lại đào được."
Bà sợ nhất chính là biến cố cùng tai họa, bà tình nguyện cả đời sống gian khổ cũng chỉ muốn bình thản qua ngày.
Cố Diệu là một cô nương gia, một mình đi đến Vân Thành có biết bao nhiêu nguy hiểm đây.
Cố Diệu: "Mẫu thân vẫn chưa tin tưởng con sao, gặp chuyện nguy hiểm con sẽ bỏ chạy trước. Hơn nữa con mang theo đao, không ai có thể làm hại con."
Nàng thậm chí đến lá nhân sâm lớn lên thế nào cũng không biết, nhân sâm ở đâu mà đào. Ngọn núi lớn như vậy tìm được hay không chưa nói, nếu có cũng sớm đã bị người khác đào đi.
Từ Ấu Vi cắn răng nói: "Tẩu tẩu, để ta đi cùng tẩu, ta tuyệt đối sẽ không kéo chân tẩu đâu."
Nàng đã giết người, lần sau nàng nhất định có thể mở to mắt mà phóng đao.
Chờ khi thăm dò tốt đường đi thế nào mới có thể dẫn Từ Ấu Vi theo, bây giờ chưa thể được.
Cố Diệu: "Lần sau dẫn muội đi, mẫu thân con đi xem một chút, nếu cảm thấy không ổn sẽ lập tức quay về, người đừng lo lắng."
Nàng cười cười: "Mì sắp lạnh rồi, nhanh ăn đi."
Ban đêm, Cố Diệu nằm một góc nhỏ trên giường.
Từ Yến Chu nhẹ giọng nói: "Cố Diệu, Vân Thành tổng cộng có ba nhà mở y quán, một ở gần cổng thành, một ở góc tây nam, còn lại ở phía bắc, không dễ tìm. Còn có một tửu lâu làm ăn rất náo nhiệt, qua cửa thành đi hết một con phố là đến.
Giọng nói của chàng khàn khàn: "…Một mình nàng phải cẩn thận."
Cố Diệu trở mình: "Yên tâm đi, nhất định không có chuyện gì, huynh có cần gì không, ta mang về cho huynh."
Từ Yến Chu lắc đầu, sau khi lắc đầu mới nhận ra trong phòng quá tối, Cố Diệu sẽ không nhìn thấy: "Không cần mang gì về cả, chỉ cần nàng về sớm là được rồi."
Cố Diệu lại lật người lại, chỗ nàng nằm rất hẹp, chỉ cần xoay người dường như sẽ rớt xuống giường. Nàng còn cho rằng mình sẽ rớt xuống, kết quả có một cánh tay rắn chắc vắt ngang hông, Từ Yến Chút kéo nàng trở về.
Cố Diệu sợ muốn chết: "Không đụng phải vết thương của huynh chứ!"
Từ Yến Chu dùng tay phải, chàng đè lòng bàn tay lại, cỗ mềm mại vừa rồi tựa hồ vẫn còn vương lại, chàng vội nói: "Không có."
Cố Diệu nhẹ nhàng thở ra, không đụng phải thì tốt, nàng nhỏ giọng nói: "Vừa rồi cảm ơn huynh nha."
Từ Yến Chu: "Không có gì…Cố Diệu, nàng nằm vào giữa một chút, giường rất rộng."
Cố Diệu dịch vào một chút xíu, nghĩ nghĩ lại dịch thêm một chút: "Ừ tốt, huynh mau ngủ đi."
Từ Yến Chu đáp lại một tiếng, nàng đang ở rất gần, đang nằm bên cạnh chàng, bọn họ chỉ cách nhau hai nắm tay.
Có lẽ còn có thể lại gần hơn nữa.
Ngày hôm sau.
Lúc Cố Diệu gần đi hỏi Từ Ấu Vi: "Thật sự không cần ta nấu đồ ăn trước sao?"
Tay từ Ấu Vi cầm dao thái rau: "Thật sự không cần, tâu tẩu tin muội đi, muội tuyệt đối có thể!"
Không thể bởi vì Cố Diệu nấu ăn ngon mà cứ để nàng làm mãi, Từ Ấu Vi biết để nấu ăn ngon rất khó, nhưng nàng nhất định có thể làm cho quen.
Nàng tiễn Cố Diệu đến cửa thôn, lưu luyến không rời: "Tẩu tẩu, tẩu nhất định phải về sớm nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!