Thư Lê vẫn luôn cho rằng học ngoại ngữ là một quá trình cần rất nhiều thời gian.
Cậu học tiếng Anh từ nhỏ đến cấp 3, ròng rã mười mấy năm trời còn chưa thấm vào đâu.
Huống chi là tiếng Tinh Linh khó gấp mười lần tiếng Anh?
Nếu ba Thư biết cậu thông thạo một trăm từ trong vòng một tháng thì chắc chắn ông ấy sẽ vô cùng khiếp sợ.
Thư Lê hoàn toàn không cảm thấy dùng tiếng Trung phiên âm và dùng âm bồi điền từ là có gì mất mặt.
Giáo viên từng nói, chỉ cần tìm được phương pháp học tập thích hợp là có thể làm ít công to.
Yêu tinh và tinh linh đều là chủng loài trường sinh, tuổi thọ dài lâu, thời gian nhiều, trẻ mãi không già.
Hiện tại cậu mới chỉ là một đứa bé hơn hai tháng tuổi, tốn 5-6 năm để học một môn ngoại ngữ thâm ảo cũng không có gì đáng trách chứ?
Xây dựng tâm lý xong, tâm trạng Thư Lê từ lo lắng quá độ chuyển sang bình tĩnh.
Nói chuyện chậm, vấp lời, sai từ, sai câu thì có làm sao? Từ từ học là được.
Cậu định ra cho mình một mục tiêu nhỏ: Học nói chuyện trong vòng một năm.
Nhưng mỗi ngày đều bị một đám thiên tài ngôn ngữ vây quanh, Thư Lê phải chịu đả kích cực mạnh.
Khó khăn!
Khó khăn quá đi mất!
Cậu mới bi bô tập nói, những đứa trẻ khác đã có thể nói chuyện lưu loát, không những vậy còn có thể hát nhạc thiếu nhi một cách trôi chảy.
Chênh lệch càng lúc càng lớn, lòng tự trọng của Thư Lê chịu tổn thương đôi chút.
Nhưng rất nhanh cậu đã vực dậy tinh thần, tìm lại tự tin.
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Chỉ cần dựa theo mục tiêu tiến về phía trước, nhất định có thể giành được thắng lợi.
Một tháng tiếp theo, Thư Lê càng thêm khắc khổ học tập.
Dùng 3 quyển sổ tay ghi lại nội dung trên lớp một cách tỉ mỉ.
Bên trái là phiên âm tiếng Tinh Linh, bên phải là giải thích ý nghĩa bằng tiếng Trung, chữ viết từ lối chữ thảo chuyển sang hành thư.
Viết nhiều quen tay, ngón tay mũm mĩm của Thư Lê cũng linh hoạt lên nhiều.
Chữ hành thư viết vừa nhanh vừa đẹp, lối chữ thảo của quyển đầu tiên khác hẳn với chữ hành thư của hai quyển sau, quả thật trông không khác gì vẽ bùa.
Hôm nay là tròn 100 ngày tuổi của nhóm bé con.
Buổi sáng, sau khi dạy xong hai bài hát thiếu nhi, Sit tuyên bố một tin tốt với toàn bộ bé con.
"Các cục cưng, chiều nay chúng ta sẽ rời khỏi nhà ấp, có vui không nào?".
Các bé con nhìn nhau, xác định mình không nghe nhầm.
Cả đám reo lên, vỗ cánh bay vòng vòng trong không trung.
"Oaaaa ---chúng ta sắp được đến khu rừng Yêu Tinh rồi!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!