Chương 20: Vũ Điệu Và Thơ Ca Của Tinh Linh

Rạng sáng tinh mơ, tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá chiếu xuống từng căn nhà nhỏ, in lên đó những đốm sáng loang lổ đáng yêu.

Chim sẻ Sif vỗ cánh, chú ta hất chiếc đuôi dài, thướt tha uyển chuyển đậu xuống cành cây, nghển cái mỏ đỏ, phát ra tiếng kêu lảnh lót:

"Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp------".

Tiếng báo thức của đồng hồ sinh vật đúng giờ vang lên, đánh thức các bé con đang say giấc nồng.

Thư Lê nằm trên chiếc giường mềm mại, cậu lấy gối ụp lên đầu, ngăn cách tiếng hót có khả năng xuyên thấu cực khủng kia.

Quấy nhiễu giấc mộng của kẻ đang ngủ, dẫu tiếng kêu có hay cách mấy thì cũng biến thành tạp âm mà thôi.

Nhưng tiếng hót của Sif càng lúc càng vang dội, tuy Thư Lê đã tỉnh giấc, nhưng cơ thể vẫn cuộn tròn trong chăn, lười biếng không muốn động đậy.

Tối qua cậu học rất lâu, đầu óc phải luôn tập trung ở cường độ cao, tế bào não thương vong vô số.

Tuy đã nghỉ ngơi một giấc nhưng vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Huhu~ Muốn làm biếng ngủ nướng quá!

Cậu lưu luyến bám chiếc chăn mềm mại tinh tế, vô cùng kháng cự.

Bên ngoài, Sif gào rát cả cổ.

Trong phòng, Thư Lê che hai tai lăn qua lăn lại.

Sau một phen giãy dụa, cuối cùng cậu cũng từ bỏ.

Cậu phụng phịu rời giường, lề mề đi rửa mặt, thay quần áo mới, rồi lại vụng về thắt dây giày, đeo chiếc túi đeo chéo đựng sổ ghi chép lên, mắt mũi nhập nhèm ra khỏi nhà.

"Chào buổi sáng, Sperion".

Disio và Angel ăn vận quần áo mới xinh đẹp, thần sắc rạng rỡ mà chào hỏi Thư Lê.

"Chào buổi sáng, Disio, Angel".

Thư Lê ngáp mấy cái liền, giọng nói ỉu xìu yếu ớt.

Disio bay tới bên cạnh cậu, thắc mắc hỏi:

"Sperion, hôm qua cậu bị ốm à?".

"À, không phải, hôm qua mình...".

Thư Lê khựng lại một chút, ngáp dài nói:

"Tối qua mình ngủ không ngon giấc".

Vốn cậu định kể cho bọn họ nghe chuyện Kumandi làm gia sư riêng cho mình, nhưng cậu muốn âm thầm cho các yêu tinh một bất ngờ nên quyết định tạm thời giữ kín bí mật.

"Tối qua cậu cũng bị ngã từ trên giường xuống hả?".

Budno từ đằng kia bay tới, nghe cậu nói vậy thì như cùng cảnh ngộ hỏi:Ngã mấy lần thế?.

Thư Lê nhìn quầng thâm đậm sâu dưới mắt nhóc mập, vì không muốn đả kích cậu nhóc nên lặng lẽ giơ ba ngón tay.

Mình năm lần.

Budno xoa đôi mắt nhức mỏi, tự mình an ủi:Đã tiến bộ lắm rồi!.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!