Chương 42: (Vô Đề)

Cũng may, tuy là thế giới trong sách nhưng kiến thức ở cao trung gần như tương đồng với thế giới hiện thực. Trước khi xuyên đến đây cậu đang học năm ba cao trung, cộng với ký ức của nguyên chủ từ ba năm đầu, không khó để tiếp thu kiến thức trong sách giáo khoa.

Trong thâm tâm cậu vẫn luôn tồn tại hy vọng có thể trở về, nhưng Tạ Ninh cũng không buông bỏ chuyện học tập. Chẳng qua hiện giờ vẫn còn mối quan hệ với vai chính, ngày thường sẽ khó trảnh có chút phân tâm.

Dạo gần đây cậu vô tình bị rơi rớt không ít môn, trước kia còn có thể hỏi học bá bàn trước mấy câu. Mà bây giờ, đừng nói là Diệp Tuyên căm ghét bị quấy rầy, ngay cả vấn đề đơn giản Tạ Ninh cũng không tài nào mở miệng được.

Nhớ tới Diệp Tuyên, sắc mặt Tạ Ninh không khỏi sa sút, con mắt vốn đang đọc sách lại bắt đầu đăm chiêu.

Vài phút sau, ánh sáng trước mắt bị bóng mờ thay thế, cậu mới giật mình hoảng hốt ngẩng đầu, theo bản năng cho rằng lại bị giáo viên bắt được lúc đang không tập trung.

Em…Đoàn Lăng?!

Cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu không phải giáo viên, mà vừa hay lại chính là đầu sỏ khiến mối quan hệ của cậu với học bá trở nên căng thẳng.

Hai tay Đoàn Lăng đút túi, tư thái nhàn nhã trông chẳng giống học sinh, ngược lại nom như là lãnh đạo tới thanh tra trường học vậy.

"Cậu đứng ngây ra đây làm gì?"

Tạ Ninh bị khuôn mặt của hắn làm giật thót, lắp bắp nói: Phạt, phạt đứng.

Ha? Đoàn Lăng đảo mắt liếc cậu từ trên xuống dưới một cái, sau khi xác nhận không nhận nhầm người mới kỳ quái nói:

"Cậu còn có gan gây sự à?"

hongduala9

Vừa rồi không có ai, tư thế đứng của Tạ Ninh còn rất tùy ý, mà lúc này dưới cái nhìn chăm chú của Đoàn Lăng, cậu vô thức thẳng lưng, dựa sát vào tường nhìn rất đạt tiêu chuẩn, sự bối rối lại xuất hiện.

Nói thế nào đi chăng nữa, đi học lại bị đuổi ra khỏi lớp thật sự có hơi mất mặt, mất một lần trong lớp thì cũng đành thôi, không ngờ còn mất thêm một lần nữa trước mặt vai chính.

Mình không gây sự Cậu định giải thích: Mình chỉ ngủ thôi.

Ồ.

Đoàn Lăng đáp lại coi như cho có, rõ ràng là hắn hỏi, nhưng bộ dáng thì dường như chẳng hứng thú lắm.

Cái điệu này so với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của đám học sinh cùng lớp, thì càng làm cho Tạ Ninh thấy đau trứng hơn.

Cậu nghẹn đến mức không thể nhịn thêm được nữa, mới lắm miệng bồi thêm một câu:

"Mình mới ngủ có một lần, còn cậu không phải ngày nào cũng ngủ à."

Cái chân đã đi rồi chợt dừng lại, Đoàn Lăng khinh thường liếc cậu:

"Tôi bị đuổi ra ngoài sao?"

Quên đi, kệ hắn ta nghĩ gì.

Tạ Ninh cam chịu đành cúi đầu xem sách giáo khoa, nhưng ngay sau đó, trang sách lại lần nữa tối sầm. Theo từng bước Đoàn Lăng đến gần, mùi hương đặc biệt kia vương đến mũi cậu.

Đúng rồi.

Vẻ mặt Đoàn Lăng hững hờ, tầm mắt lướt qua sách giáo khoa trên tay rồi lại ngừng trên mặt cậu.

"Có gan ngủ trong lớp, thì bớt hỏi người khác mấy câu thiểu năng đi."

Tạ Ninh ngơ ngác ngẩng đầu: Người khác?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!