Tối đó, ba Tạ trằn trọc mãi không ngủ được vì đầy bụng tâm sự. Nhưng trái lại, Tạ Ninh lại ngủ rất nhanh, dù giấc ngủ ấy chẳng mấy vui vẻ gì.
Trong mơ, Đoàn Lăng điên rồi!
Sáng sớm hôm sau, đầu óc mơ màng, cảm giác mũi còn hơi nghẹt.
Vừa mở mắt ra nhìn thấy tấm poster dán trên trần nhà, linh hồn bé nhỏ của Tạ Ninh như bị giật một cái thật mạnh. Cậu bật dậy, suýt chút là với tay gỡ nó xuống ngay lập tức.
Trước đây, cậu từng xem tấm poster kia như một
"dấu hiệu xuyên không". Nghĩ rằng, chỉ cần một ngày nào đó tỉnh dậy mà không thấy nó nữa, thì có lẽ mình đã quay lại thế giới thực. Nhưng bây giờ, Tạ Ninh đã không thể tiếp tục lạc quan như thế được nữa rồi!
Không biết nguyên chủ làm sao mà dán được nó lên cao đến thế, nhón chân cũng chẳng với tới. Tạ Ninh nhảy xuống giường, bắt đầu lục lọi khắp phòng tìm dụng cụ tháo xuống.
Ba Tạ sau một đêm trằn trọc không yên nghe thấy tiếng động, cuối cùng cũng không nhịn được mà gõ cửa phòng.
"Ninh Ninh, con dậy rồi à? Ra ăn sáng đi."
Động tác của Tạ Ninh khựng lại. Cậu mở hé cửa ra, bắt gặp khuôn mặt mệt mỏi và tiều tụy của ba mình, chẳng còn nét hồng hào thường ngày.
… Những lời ấy, dù không nói thẳng, nhưng cậu biết là đang chờ cậu mở lời giải thích về chuyện hôm qua.
Cảm giác được người khác lo lắng cho mình khiến người ta lưu luyến, nhưng cũng vì thế mà càng khó buông xuôi.
Tạ Ninh khẽ thở ra một hơi thật dài, đóng ngăn kéo lại, quay đầu về phía ba mình và mỉm cười: Vâng, con ra liền.
……
Tốn mất nửa tiếng để giải thích lại mọi chuyện, Tạ Ninh nói nhẹ nhàng, như thể chỉ đang kể một chuyện không mấy quan trọng, toàn bộ đều đổ cho mâu thuẫn nhỏ giữa bạn học với nhau.
Hôm đó bị Diêu Tứ bám theo, cậu có gọi ba Tạ xuống tầng, nhưng lúc đó còn chưa kịp giải thích rõ ràng. Ba Tạ dù nửa tin nửa ngờ, thấy cậu không bị thương tích gì nghiêm trọng, cũng chỉ có thể dặn đi dặn lại rằng đừng đánh nhau là được.
Trong lúc trò chuyện, Tạ Ninh cố tình nhắc đến chuyện muốn chuyển trường. Ba Tạ hơi trầm ngâm một chút, rồi cũng chỉ nói cứ theo ý con, vẻ mặt tự trách như đang nghĩ ngợi điều gì xa xôi lắm.
"Con bị cảm hả? Không đắp chăn đàng hoàng à? Mau uống thuốc đi." Ba Tạ lo lắng hỏi, giọng đầy sốt ruột.
Không ngờ vừa nghe hỏi vậy, khuôn mặt vốn trắng hồng của cậu con trai bỗng chốc đỏ bừng lên, nhìn qua còn giống như đang sốt thật.
Thấy con như vậy, ba Tạ càng cuống hơn, lập tức đứng bật dậy:
"Để ba đi lấy thuốc cho con!"
…Vâng ạ. Tạ Ninh đáp nhỏ, giọng mệt mỏi như một bông hoa héo.
Vẫn chưa nhận được phản hồi từ Trường số ba Úy Lam, Tạ Ninh đành đi học trước. Đứng trước hai bộ đồng phục trường, cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn mặc đồng phục của trường Nam Cao.
Cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo, nhân vật chính cũng đã trật bánh. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn quay lại Tu La Tràng Dương Trừng!
Dù sao thì trường Nam Cao vẫn còn nằm trong phạm vi quy củ, xung quanh những kẻ được vạn người mê kia căn bản chẳng thể nói lý được.
Tạ Ninh luôn có một linh cảm rằng khác với nhân vật chính trong nguyên tác, bây giờ Đoàn Lăng có thể làm ra bất cứ chuyện gì...
Hôm nay là thứ năm, còn ba ngày nữa thôi.
Trước khi ra khỏi cửa, Tạ Ninh đập nhẹ vào trán mình một cái, rồi quay lại phòng ôm theo một hộp kẹo.
……
Qua sự việc hôm qua, Diêu Tứ không đến trường nữa. Bánh Bao Đậu Tạ Ninh đang chăm chú xem xét chuyện gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!