Edit: Hạ Vy (Wat. tpad HaVyon0602)
Nguyên Húc không chút chột dạ nào, còn hừ lạnh một tiếng,
"Vậy chắc anh cũng biết tôi đến tiệc rượu làm gì rồi."
"Tôi còn biết em không có hứng thú."
Lâu Khải nói.
"Cái gì anh cũng biết, rất kiêu ngạo à?" Nguyên Húc chậc một tiếng,
"Người bên cạnh tôi không phải bảo anh rút về ư?"
Giữ lại bảo vệ em.
Lâu Khải nói.
Đương nhiên, rốt cuộc là có tác dụng gì, trong lòng hai người rõ nhất.
"Tôi không cần bảo vệ." Nguyên Húc lấy ngón tay cuốn tóc:
"Mau chóng rút đi, nếu không đừng trách tôi bắt cả đám đưa về cho anh."
"Bọn họ chắn hai nhóm người của Lâu gia."
Lâu Khải trấn an cậu,
"Mấy ngày tiếp người Lâu gia và người khác sẽ đến tìm em, giữ bọn họ lại cản giúp em."
"... Còn không phải chuyện anh chọc tôi." Nguyên Húc tức giận nói,
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Tôi muốn ở bên em. Lâu Khải thấp giọng nói.
"Không được, nói bao nhiêu lần rồi." Nguyên Húc tức giận đập giường,
"Có phải anh nghe không hiểu không."
Cậu không hiểu, bản thân đã đối xử với Lâu Khải thế rồi, vì sao đối phương còn chưa từ bỏ.
"Hiểu biết của em về tình yêu chỉ đến từ người khác." Lâu Khải trầm giọng,
"Không thử, sao lại biết tình yêu vừa giả dối lại không nói lý, trốn tránh chỉ làm tăng sự sợ hãi..."
Anh nói tôi sợ?
Nguyên Húc cười nhạo một tiếng.
Lâu Khải không nói gì, tựa như cam chịu.
"Phép khích tướng vô dụng với tôi." Nguyên Húc hừ một tiếng,
"Anh học mấy kịch bản cũ mèn này ở đâu thế."
"Tôi không hề dùng phép khích tướng."
Lâu Khải bình tĩnh nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!