Edit: Hạ Vy
Anh ổn không? Nguyên Húc cau mày, ngồi đối diện cậu ấy,
"Mới hai tháng không gặp, anh đã gầy đi một vòng."
Còn tốt.
Sầm Khê ho nhẹ một tiếng, nâng ly nhấp hớp trà,
"Chỉ là dạo này quá mệt."
"Vì chuyện đính hôn ư?" Nguyên Húc lơ đãng nhắc tới,
"Với Đoạn Minh Húc nhỉ, hai nhà các anh cũng xem như môn đăng hộ đối."
Sầm Khê cười khổ một tiếng:
"Môn đăng hộ đối... nói thế cũng không tồi."
"Nhìn dáng vẻ anh không vừa lòng ư?" Nguyên Húc nhướng mày.
Không nói cái này. Sầm Khê lắc đầu, không muốn nói nhiều,
"Chúng ta nói về tranh chút đi."
Lúc này cậu ấy muốn vẽ một người trên sân khấu, vẫn là yêu cầu cũ, không rõ mặt.
"Anh hy vọng người này toả sáng?" Nguyên Húc lấy vở ra ghi yêu cầu của cậu ấy vào.
"Không... chỉ là cảm giác rất chói mắt." Sầm Khê dường như lâm vào hồi ức, đột nhiên nhíu chặt mày, dùng sức ấn huyệt Thái Dương của mình, hô hấp dồn dập.
Anh không sao chứ?
Trong lòng Nguyên Húc đã có suy đoán, lên tiếng nói,
"Đau đầu thì nói, không cần suy nghĩ nữa."
"Xin lỗi, để cậu chê cười rồi." Sầm Khê cầm tách trà trên bàn, uống một ngụm, thần sắc mới thả lỏng,
"Dạo này mỗi khi tôi nhớ lại chuyện trước kia, là cứ đau đầu khó chịu, hơn nữa có một số việc mơ hồ không rõ."
Thần sắc Nguyên Húc khẽ động, đè thấp giọng,
"Có phải anh có cảm giác không khoẻ không, cảm giác có một số ký ức không đúng, cứ cảm thấy người trong đó bị thay đổi."
Sầm Khê sửng sốt:
"... Là thế không sai."
Đây là Nguyên Húc thuận miệng suy đoán, nhưng cũng coi như xác định chuyện gì đang xảy ra trên người Sầm Khê —— cậu ấy bị Elton thôi miên.
"Đại khái tôi biết chuyện sao rồi."
Nguyên Húc thở dài,
"Bức tranh này tôi vẽ giúp anh."
"Cậu có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?" Sầm Khê vội vàng đứng lên,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!